Vừa mới ló được mỗi con mắt vào khung cửa sổ, Thời Tinh đã bắt gặp vẻ kinh ngạc trong mắt Trì Diệu. Cậu còn tưởng đối phương sẽ không để mình vào, nên định bám lấy bệ cửa sổ, đứng đó nói chuyện vài câu cho thỏa.
Tính toán đâu ra đấy cả rồi.
Kết quả là Trì Diệu sải bước tới, chưa kịp phản ứng thì cửa sổ đã bị mở tung, cả người cậu bị đối phương thản nhiên xách lên, kéo tuột vào trong phòng.
Đúng vậy, là xách. Thời Tinh thật sự không muốn thừa nhận, nhưng Trì Diệu xách cậu chẳng tốn chút sức nào.
Mọi động tác đều gọn gàng, nhanh chóng đến mức hiếm thấy, khiến đầu óc Thời Tinh trống rỗng một thoáng. Cậu ngơ ngẩn nghe Trì Diệu nói, chân vốn còn đang dẫm lên bệ cửa đã bị đổi thế, eo bị siết lại, ôm gọn vào lòng đưa vào trong.
Hơi thở nóng hổi phả sát, khoảng cách quá gần khiến Thời Tinh thấy không quen.
Nhưng điều cậu để tâm không phải cái đó.
Bị bế thế này cũng đâu khác gì bị xách! Nếu đã xách thì cứ xách trọn vẹn luôn đi, còn thoải mái hơn!
Đứng vững xuống đất, Thời Tinh vừa thầm cảm thán sức lực của Trì Diệu, vừa tranh thủ trong tư thế còn đang bị ôm, đưa tay nhéo một cái lên cánh tay đối phương. "Xời... cơ bắp cứng quá."
Thôi được, Trì Diệu chỉ là nhìn có vẻ gầy thôi, chứ nếu cởi áo ra chắc hẳn cũng như bao quân nhân Đế quốc khác, người thẳng tắp, chỗ nào cần có cơ thì đều có.
Trong khi Thời Tinh mải chìm vào thế giới riêng của mình, Trì Diệu lại vì cái nhéo bất ngờ ấy mà lưng bỗng cứng đờ, giống như vừa bị bỏng, vội vàng buông cậu ra.
Thời Tinh ngớ người: "?"
Rồi lại reo lên: "Có phải tôi nặng thật đúng không?!"
Trì Diệu cũng sững lại, đầu óc hoàn toàn lệch nhịp với cậu. Tưởng Thời Tinh thấy ngại, anh liền cuống quýt phủ nhận: "Không, nhẹ lắm, không tốn sức chút nào."
Thời Tinh: "..."
Được rồi, người Đế quốc quả nhiên khác với dân bản địa Lam Tinh, nổi tiếng là mạnh mẽ về thể chất.
Cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình, khẽ thở dài: "Thật sự không thể nào rắn rỏi thêm chút nữa sao?"
Trong nháy mắt, Trì Diệu đã hiểu được ý cậu.
Anh còn chưa kịp mở miệng, Thời Tinh đã hất áo lên, dùng tay nhéo nhéo phần bụng mềm, lại than thở: "Cơ bụng bị lớp mỡ che mất rồi... tôi chăm tập lắm chứ bộ, mà nó mãi chẳng thấy có kết quả."
"Ngài xem nè, gồng chút là có cơ bụng đó..."
Thời Tinh hít sâu, phần bụng mờ mờ hiện ra vài đường cơ lấp ló.
Cậu vốn nhỏ người, dù tuổi đã mười tám nhưng nhìn qua vẫn cứ như một thiếu niên chưa lớn hẳn. Áo bị vén lên, màu vải sẫm càng tôn làn da trắng muốt. Lam Tinh cũng chẳng giống Đế quốc, không hề quá coi trọng quân sự, càng không lấy sức mạnh làm thước đo.
Trì Diệu bỗng thấy vành tai nóng bừng, vội quay mặt đi.
Đúng lúc Thời Tinh ngẩng đầu, bắt gặp động tác ấy liền mím môi, ủ rũ: "Xấu xí lắm sao?"
"Trước tiên bỏ áo xuống đi đã."
Không đợi cậu hỏi thêm, Trì Diệu chủ động kéo áo che lại. Trong lúc đó tay anh lướt khẽ qua da thịt, mềm mại đến nỗi như gõ thẳng vào tim.
Thời Tinh lầm bầm: "Cũng đâu cần tỏ vẻ chê ghét thế..."
"Không hề." Trì Diệu đáp chắc nịch, "Ưu thế của người Lam Tinh vốn không nằm ở thể chất, đó là đặc thù từ gien. Em lấy gì so với chúng ta vốn quen rèn luyện từ nhỏ?"
Nói vậy cũng đúng.
Thời Tinh trong lòng vẫn rõ, chỉ nhỏ giọng than thở: "Nhưng tôi vẫn mong vóc dáng cứng cáp hơn chút... ít nhất cao thêm chút nữa cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!