Bước vào trong, hai bên lễ phép chào hỏi. Trì Diệu vẫn thân mật như thường, nhưng vì địa vị của Thời Tinh khác biệt, Hứa Kim không dám đối xử như với bạn học bình thường, lời nói và hành động đều tỏ ra trang trọng.
Không khí ấy khiến Thời Tinh cũng phải nghiêm túc theo, dáng vẻ dần từ thả lỏng ban đầu trở nên khách sáo xa cách, sống lưng càng lúc càng thẳng tắp.
Trong mắt Trì Diệu, sự thay đổi ấy lại mang một vẻ thú vị khó tả.
Đợi Hứa Kim nói thêm vài câu, hắn bèn thử thăm dò: "Thật ra cũng không cần quá câu nệ. Con và Thời Tinh vốn là bạn cùng lớp, hôm nay coi như đến chơi thôi. Chú Hứa cứ xem cậu ấy như bạn học của con được chứ?"
Cuối câu còn mang chút dò hỏi, ánh mắt hắn hướng về phía Thời Tinh.
Rõ ràng đây là đang chờ ý cậu. Nếu Thời Tinh vẫn muốn giữ lễ, thì câu nói ấy coi như bỏ qua.
May thay Trì Diệu đoán đúng. Cả ngày giữ bộ dáng nghiêm nghị, Thời Tinh cũng đã hơi mệt, suy nghĩ chốc lát liền nhanh chóng thuận theo, "Vâng, thị quan Hứa đừng khách sáo, con chỉ là..."
Nói đến đây cậu suýt buột miệng "chỉ vào uống ly nước Tinh Quả thôi", vội vàng nuốt xuống, suýt cắn trúng lưỡi.
"... lúc chiều ở rừng Cây Mẹ nói chuyện hợp ý, nên tiện đường vào đây trò chuyện vài câu thôi ạ."
Trì Diệu lập tức tiếp lời, giọng điệu tự nhiên, hệt như người mời cậu bước vào vốn chẳng phải hắn.
Câu nói ấy vừa quen thuộc vừa chừng mực, đến mức Thời Tinh còn chưa kịp phản ứng đã gật đầu, vô thức tán thành.
Ánh mắt Hứa Kim khẽ lướt qua lại giữa hai người, trong lòng dấy lên chút nghi hoặc, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười, tỏ ra nhiệt tình như cũ.
Trì Diệu nói tiếp: "Hôm nay Thời Tinh đãi con ăn thử món đặc sản của Lam Tinh, con nhớ trong mẫu hạm có mang theo Tinh Quả mùa mới. Ép thành nước mời bạn học Thời nếm thử đi."
"À, được được, các con ngồi chờ một lát." Hứa Kim vừa đáp, vừa xoay người chuẩn bị.
"Để ta mang thêm ít điểm tâm nữa, trò chuyện suông thôi cũng dễ khát."
Tuy đã dùng bữa tối, nhưng vẫn còn khá lâu mới đến giờ ngủ, ăn thêm chút đồ ngọt cũng chẳng lo đầy bụng.
Hứa Kim gọi Nghiêm Trường Nhạc cùng vào bếp, lấy Tinh quả từ tủ lạnh ra, hâm ấm cho về nhiệt độ thường rồi bắt đầu ép thành nước. Ông lại bảo Nghiêm Trường Nhạc chuẩn bị ít hoa quả và bánh ngọt mà Đế quốc mang tới.
Vừa gọt vỏ bằng máy, Hứa Kim chợt nhớ ra: "À, còn loại tiểu mai quả điện hạ thích không?"
"Vẫn còn một ít." Nghiêm Trường Nhạc đáp.
"Vậy thì bày một đĩa. Thêm cả loại trái cây mà Phí Sở thích nữa, cũng mang ra ngoài."
Hứa Kim vừa cười vừa nói: "Ta thấy điện hạ rất quý mến Người bảo hộ Lam Tinh này, chứ trước đây nào có đưa ai về chỗ ở đâu."
Ông nhớ lại hồi còn ở Đế Đô, Trì Diệu tuy học trong cung điện nhưng vẫn có tên trong trường. Mỗi tháng, hắn vẫn lên lớp vài buổi. Lớp học ấy quy tụ những người xuất thân ưu tú hoặc thực lực nổi bật, đều đã qua tuyển chọn, tính tình cũng không quá cực đoan.
Lần nào Hứa Kim đến cũng thấy học trò nào cũng giỏi, nhưng Trì Diệu đối với tất cả đều dửng dưng. Ngay cả với Phí Sở – người em họ, quan hệ tuy thân thuộc nhưng chẳng giống kiểu "hòa hợp thân thiết". Hai người bề ngoài thì gần gũi, thực ra gặp nhau là hay đấu khẩu, tuyệt không có mấy phần ấm áp.
Còn đối với Thời Tinh, lại có vài phần "bạn bè" hiếm thấy.
Nghiêm Trường Nhạc đứng bên cạnh khẽ nói trúng tim đen: "Có lẽ là vì Người bảo hộ Lam Tinh ấy rất được lòng người. Đôi mắt trong sáng, trông lúc nào cũng tràn đầy sức sống, ai mà chẳng muốn kết giao cơ chứ?"
Hứa Kim ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy Nghiêm Trường Nhạc nói trúng rồi. Quả thật, từ gương mặt đến tính tình, Thời Tinh đều khiến người ta dễ sinh thiện cảm.
Khi bày xong điểm tâm bưng ra, Trì Diệu đã lấy từ tủ ra một bộ mô hình. Đó là mô hình mô phỏng chiến đấu, không thể bung hết trong phòng khách vì không đủ chỗ, vốn phải đem ra ngoài trời mới trưng được. Đây là quà tặng của bệ hạ, Trì Diệu vẫn luôn quý trọng, hiếm khi mang ra.
Hứa Kim chỉ ngạc nhiên một thoáng, sau đó ánh mắt liền rơi xuống người Thời Tinh.
"Wow~" Cậu thiếu niên ngồi xổm trước màn hình chiếu hình ảnh 3 chiều, đôi mắt quả nhiên sáng rực như lời Nghiêm Trường Nhạc vừa nói, gương mặt hồn nhiên, khí chất ấm áp mang đậm sự thân thiện vốn có của người Lam Tinh. Chỉ thoáng nhìn một cái, ngay cả Hứa Kim cũng thấy lòng nhẹ nhõm vui vẻ.
Khi ly tinh quả được đưa vào tay Thời Tinh, cậu đã bị bộ mô hình kia hấp dẫn đến mê mẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!