Chương 15: Sụp đổ

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lục Luật, tim Thời Tinh khẽ run lên.

Cậu gọi Lục Luật lại. Đã chịu dừng bước quay người, Lục Luật cũng chẳng ngần ngại tiến thêm vài bước, từng bước một chậm rãi đến trước mặt Thời Tinh, để cậu có thể nhìn rõ mình.

Vị thiếu gia trẻ tuổi nhà họ Lục từ trước đến nay vốn luôn rạng rỡ và đầy khí thế, nay khi tiến lại gần, từng đường nét trên gương mặt đều hiện rõ.

Hốc mắt đỏ thẫm, quầng thâm xanh đen, thần sắc phủ đầy mệt mỏi, tiều tụy đến đáng lo ngại...

Chỉ cần thoáng nhìn cũng biết mấy ngày nay Lục Luật chưa từng có một giấc ngủ yên ổn.

Mà nguyên nhân thì Thời Tinh hiểu rõ đến mức tim lại run rẩy thêm lần nữa.

Giữa hai người chỉ cách nhau một cánh tay, Lục Luật dừng bước, ánh mắt chằm chằm không rời khỏi Thời Tinh. Bị ánh nhìn ấy bủa vây, Thời Tinh cảm thấy khó nói thành lời, vừa dày vò vừa xót xa, nhưng trên gương mặt cậu vẫn không lộ ra chút khác thường nào

Trong giây lát, cả hai đều không ai mở miệng.

Tĩnh lặng, một sự yên lặng hoàn toàn.

"Gọi tôi lại, rồi im lặng không nói gì?" Giọng Lục Luật khàn khàn, thô ráp như thể bị mài qua giấy nhám.

Thời Tinh hít sâu một hơi, nhắm mắt rồi mở ra, ánh nhìn trở nên trong sáng, rõ ràng

"Cậu đến chỗ ở này, chẳng phải là để tìm tôi sao?"

"Không phải là cậu sao, cuối cùng bằng lòng gặp tôi rồi à?"

Thời Tinh hiểu rõ Lục Luật. Nếu thật sự muốn tránh né, anh ta sẽ chẳng ngang nhiên xuất hiện trước cửa. Một khi đã định trốn, Thời Tinh sẽ chẳng có lấy cơ hội để gặp được anh.

Vậy nên lời giải thích hợp lý nhất chính là Lục Luật cuối cùng đã quyết định đáp lại lời mời cậu từng gửi thiết bị liên lạc, trực tiếp đến tìm cậu.

Chỉ là, có lẽ Lục Luật không hề ngờ tới việc Thời Tinh lại được Đàm Diễm đưa về. Danh sách ghép đôi của Đàm Diễm và Hạng Hòa Trạch đã sớm được công bố, chỉ cần Lục Luật lướt qua tinh võng là sẽ biết bọn họ đến vì ai, thậm chí trong lòng Lục Luật càng rõ ràng hơn cả.

Đang ở trong cơn dằn vặt, lại vô tình bắt gặp cảnh Đàm Diễm vui vẻ cười nói đưa Thời Tinh trở về, Lục Luật tự nhiên không khỏi tức giận.

Niềm kiêu ngạo của thiếu gia nhà họ Lục khiến hắn bỏ đi trong giận dỗi.

Câu hỏi của Thời Tinh khiến Lục Luật chỉ biết im lặng. Mà đôi khi, sự im lặng lại chẳng khác nào một lời thừa nhận.

Quả nhiên, Lục Luật chính là đến tìm Thời Tinh.

Giữa hai người một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Trong lòng cả hai đều có thứ gì đó đang cuồn cuộn sôi trào, nhưng khi đối diện, lại cùng nhau lựa chọn im lặng.

"Cậu đã quyết định từ sớm rồi đúng không?"

Cuối cùng Lục Luật cũng khàn giọng mở lời.

"Từ đầu đến cuối, cậu căn bản chưa từng nghĩ sẽ chọn tôi, phải không, Thời Tinh?"

Đó là lời chất vấn.

"Không hẳn vậy." Giọng Thời Tinh nhẹ nhàng, "Trước kia tôi cũng từng nghĩ đến."

Kiếp trước, cậu từng nghĩ đến, thậm chí đã từng chọn. Nhưng kết cục lại chẳng mấy tốt đẹp.

Thời Tinh khẽ cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt, chỉ còn lại chua xót cay đắng, dáng vẻ ấy, Lục Luật chưa từng thấy bao giờ

"Nhưng hiện thực và lý tưởng vốn luôn có khoảng cách. Cậu cũng thấy rồi, chúng ta... không hợp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!