Chương 10: Đánh giá thiên phú

"Đã chắc chắn không có vấn đề gì chứ?"

Trì Diệu vừa phê duyệt văn kiện, vừa nghe người phụ trách báo cáo về lịch định kỳ của buổi đánh giá thiên phú. Nghe xong, anh buông một câu khiến người phụ trách chẳng hiểu đầu đuôi.

Im lặng vài giây không thấy trả lời, Trì Diệu mới nhận ra đối phương không hiểu mình đang hỏi gì.

"Ý ta là đứa nhỏ từng điều trị cho Phí Sở ấy. Lần tái khám đã xác định hồi phục tốt rồi, có thể tham gia đánh giá thiên phú chứ?"

Người phụ trách: "......"

Bệ hạ đột ngột nhắc đến Thời Tinh, thế nhưng người phụ trách lại chẳng lấy làm lạ: "Vâng. Bác sĩ đã xác nhận cậu ấy hoàn toàn ổn định."

"Biển tinh thần cũng không dao động sao?"

Người phụ trách: "............"

"Hay là... để tôi bảo họ gửi báo cáo kiểm tra qua cho ngài?"

Vốn nghĩ Bệ hạ đang bận quốc sự ở biên giới chắc sẽ từ chối, nhưng Trì Diệu chẳng buồn do dự: "Được."

Người phụ trách bất giác thấy tê rần cả người, lặng lẽ bấm thiết bị liên lạc bệnh viện.

Đợi báo cáo kiểm tra gửi tới, hắn cung kính dâng lên án thư. Còn chưa kịp đặt xuống ổn thỏa, thì Trì Diệu đã phẩy tay gạt văn kiện đang chiếu, cầm lấy bản kết quả khám lên xem.

"Số liệu đều rất tốt... sao lại cứ ngủ không ngon nhỉ..." Trì Diệu lẩm bẩm.

Người phụ trách nghe mà chẳng hiểu gì cả.

May thay, Trì Diệu cũng không phải đang nói với hắn. Đặt bản báo cáo xuống, anh hỏi tiếp: "Tính cách cậu ấy thế nào? Có sợ người lạ không?"

Trong lòng, phản ứng đầu tiên của người phụ trách là, chẳng phải ngài rõ hơn ai hết sao? Nhưng miệng vẫn cung kính đáp: "Đứa nhỏ ấy tính tình rất tốt, ôn hòa rộng rãi, chưa bao giờ chủ động gây chuyện. Về phần sợ người lạ... Điện hạ, ngài định cho các sĩ quan gặp cậu ấy trước sao?"

"Ta đang cân nhắc."

Trung tướng Hạng Hòa Trạch của Quân đoàn thứ 5 và thiếu tướng Đàm Diễm của Quân đoàn thứ 7 đã đến Tổ Cây. Biết rõ mình có mặt, họ chắc chắn sẽ đến bái kiến. Mà cả hai người ấy đều vì Thời Tinh mà tới, một khi đã diện kiến, tất nhiên sẽ đưa ra yêu cầu được gặp cậu.

"Người Lam tinh từ nhỏ đã biết mình sẽ được ghép đôi. Phần lớn sẽ không từ chối gặp trước người được chọn ghép đôi." Nhớ đến biểu hiện gần đây của Vu Mãn, người phụ trách lại bổ sung: "Gặp trước, làm quen trước, đôi bên hẳn đều sẽ vui lòng."

Trì Diệu không gật cũng chẳng lắc, thái độ mơ hồ khiến người quản lý không đoán ra được gì.

Thấy Bệ hạ lại cúi đầu vào công văn, người quản lý đứng lặng thêm một hồi, chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới dám mở lời cung kính: "Điện hạ, kỳ rối loạn tinh thần lực của ngài cũng sắp đến rồi phải không?"

Trì Diệu không trả lời. Người quản lý cắn răng nói tiếp: "Hội trưởng lão đã thông báo với tôi, chứng rối loạn năm nay của ngài không thể tiếp tục dùng thuốc cưỡng ép áp chế nữa... Ngài năm nay vẫn không định mang theo người sao?"

Không gian chìm vào tĩnh lặng. Một sự yên lặng tuyệt đối.

Trì Diệu vẫn chuyên tâm xử lý công văn, tốc độ không hề chậm lại. Người quản lý hiểu rõ Bệ hạ chắc chắn đã nghe thấy, chỉ là không muốn đáp lại mà thôi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Trong bầu không khí im lặng nặng nề, đầu quản lý cúi ngày càng thấp, mồ hôi lạnh rịn ra nơi trán.

Ngay lúc hắn còn đang do dự, không biết có nên quỳ xuống hành lễ để cầu xin hay không, Trì Diệu bỗng mở miệng. Giọng nói thản nhiên nhưng nặng tựa ngàn cân: "Ngươi chi bằng cứ để trí  đề xuất cho ta một ứng cử viên ghép đôi trước đi."

Theo quy trình, sau khi hoàn tất đánh giá thiên phú, trí não sẽ căn cứ vào dữ liệu trên vòng tay ghép đôi của người Lam tinh và các sĩ quan để đưa ra đề cử người phù hợp nhất cho từng người.

Thế nhưng, với Bệ hạ, vì cấp bậc tinh thần lực quá cao, năm nào tới, năm nào đi... trí não cũng chưa từng đưa ra một cái tên nào.

Nói cách khác, trong phán đoán của trí não, chưa từng có một người Lam tinh nào đủ khả năng tương thích với tinh thần lực của Trì Diệu.

Quản lý như chết lặng. Đây vốn chẳng phải chuyện hắn có quyền quyết định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!