Cố đại gia tộc
-cũng là gia tộc của Tể tướng phủ vốn cũng chẳng khác nơi gọi là Hoàng cung là mấy.
Ở đây cũng có những tranh dành đấu đá, âm mưu trục lợi giữa chính những người cùng huyết thống.
Dù là phụ thân của nàng
-Tể tướng đương triều cũng phải bày mưu tính kế, âm thầm nhẫn nại mới leo lên được vị trí này.
Từng bước từng bước nắm toàn bộ quyền Cố gia.
Trong phủ Tể tướng, chỉ có Cố Lạc Khanh là có tính cách giống phụ thân nhất: thông minh, lạnh lùng và có phần tàn nhẫn.
Tính cách này có phần còn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn cả phụ thân nàng.
Trái ngược với nàng, các caca của nàng đều có phần giống mẫu thân hơn.
Đại ca ôn nhu lễ độ, nhị ca thật thà trung thực.
Nếu lý trí chiếm một phần quá lớn, sẽ lấn át mất cả phần của trái tim.
Có lẽ vì vậy, từ nhỏ Cố Lạc Khanh thông minh hơn người đã khó có thể lý giải được cảm xúc của những người xung quanh mình.
Nàng luôn nhìn mọi người, mọi thứ bằng ánh mắt khó hiều.
Tể tướng nhận thấy điều đó, nên đã giáo dục nàng một cách khác hoàn toàn với hai vị caca.
Vậy nên từ nhỏ ông đã nói với nàng rằng: 'nếu có thứ mình muốn thì phải bất chấp mọi thủ đoạn để đoạt được'.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Cố Lạc Khanh không có tình cảm, chỉ có điều phần tình cảm này của nàng thật sự rất ít ỏi, ít đến đáng thương.
Mẫu thân nàng đã phải tốn rất nhiều tâm tư để nối liền chút tình cảm ít ỏi đó của nàng với phụ mẫu và các caca, cố gắng dạy cho nàng thế nào là tình cảm thế gian.
Với tính cách lãnh đạm cộng thêm sự giáo dục của phụ thân.
Cố Lạc Khanh luôn nghĩ rằng đã là thứ nàng muốn thì phải tranh đoạt mới có được, dù là đồ vật hay là tình cảm thậm chí là tình yêu.
Chính vì vậy nàng cũng nghĩ rằng chỉ cần dành được Tiêu Tuấn Lãng, để hắn ở bên cạnh mình và rồi đương nhiên sẽ có được trái tim của hắn.
Nàng đã nghĩ đó như thể là một điều hiển nhiên, trước giờ chưa có thứ gì nàng muốn mà không đạt được cả.
Nhưng tới khi mọi thứ đi lệch hoàn toàn so với dự tính của nàng, Tiêu Tuấn Lãng không hề yêu nàng.
Lúc đó nàng nghĩ nguyên nhân đến từ Tô Bích Giản.
Nhưng thậm chí cả khi đã loại bỏ được Tô Bích Giản, Tiêu Tuấn Lãng không những không yêu nàng, mà còn tức giận, ghét bỏ thậm chí là căm hận nàng.
Cố Lạc Khanh không hiểu, lần đầu tiên trong đời nàng tức giận, hụt hẫn và cả đau lòng.
Trái tim nàng đau đớn, mông lung có, cố chấp có, không cam lòng có.
Vậy nên lần đầu tiên nàng đã để cảm xúc ít ỏi đó lấn át toàn bộ lý trí.
Nếu sống trong một nơi hôi tanh bẩn thiểu quá lâu, thì dù cho bản thân có sạch sẽ trong sáng tới đâu, lâu dần cũng sẽ bị vấy bẩn.
Tô Bích Giản từ lúc vào cung, theo yêu cầu của Cố Lạc Khanh với Tân đế, Tô Bích Giản chưa một lần được sủng ái, phải chịu sự ghẻ lạnh, khinh thường của cả hậu cung.
Cũng từ đó nàng ta uất hận, trở nên mưu mô xảo trá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!