Chương 1: Cố Lạc Khanh Nàng Vì Hắn Tính Toán Đủ Đường Liệu Có Đáng Không!!

[ Thần Minh trên cao, kiếp này của Cố Lạc Khanh con thật sự sai rất sai rồi.

Con hối hận rồi thật sự vô cùng vô cùng ân hận.

Con không biết rằng cố chấp yêu một người không nên yêu lại phải trả một cái giá đắt như vậy, trả bằng máu của những người thân yêu.

Lạy Thần Minh trên cao, nếu có cơ hội làm lại từ đầu con sẽ sống thật yên phận, sẽ chẳng dám chạm vào những thứ đã định sẵn chẳng thuộc về mình.]

...°°°...

Cung điện Chu quốc nguy nga lộng lẫy, Cố Lạc Khanh bước từng bước qua ngự hoa viên muôn hoa đua nở, tiến đến ngự thư phòng.

"Hoàng đế Bệ hạ, Ninh Vương phi đã đến rồi ạ."

- Lý Hiện thái giám thân cận của hoàng đế đưa tay gõ cửa rồi cung kính nói.

Một giọng nói uy nghiêm từ trong thư phòng truyền ra: "Để muội ấy vào, còn ngươi lui ra đi."

Cố Lạc Khanh liếc nhìn Lý Hiện một cái sau đó giơ tay mở cửa tiến vào trong.

"Thần tham kiến Bệ hạ."

"Lạc Khanh muội không cần đa lễ." Vị Hoàng đế đang vùi đầu vào mớ tấu chương nhiều như núi, ngước mắt lên nhìn nàng.

Cố Lạc Khanh xưa nay không thích vòng vo, lập tức đi thẳng vào chính sự: "Những việc Bệ hạ giao phó thần đều đã hoàng thành rồi, đây là chứng cứ phạm tội của Hồ tướng quân và Tề thượng thư.

Ngoài ra còn có bè cánh của họ đằng sau, tất cả đều ở đây chờ Bệ hạ định tội."

Nói rồi nàng đưa tấu sớ đến trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế đăng chiêu nhìn tấu sớ trước mặt một lúc, rồi đưa tay nhận lấy.

Hắn không khó để nhận ra những người mà nàng vừa mới nhắc đến cũng có một phần liên quan tới Ninh Vương gia

- Tiêu Tuấn Lãng.

Ngoài mặt nàng giúp hắn loại bỏ những thành phần có mưu đồ bất trung, nhưng đồng thời cũng loại bỏ chính những nguy cơ tiềm ẩn cho Tiêu Tuấn Lãng.

Nàng vì hắn tính trăm phương nhìn đế, mỗi một bước đi đều tính cho hắn đến chu toàn.

Nhưng hắn lại chẳng hay biết gì.

Hoàng đế đăm chiêu một chút sau đó nói:

"Lạc Khanh, muội có muốn rời khỏi nơi này không, Trẫm có thể cho muội một thân phận mới, để muội rời Kinh thành đến nhân gian, cho muội nửa đời còn lại sống vô lo vô nghĩ."

Cố Lạc Khanh khá bất ngờ trước lời nói của hắn, nhưng sau đó nàng nhanh chóng lắc đầu: "Việc của ta là bảo hộ an toàn cho chàng ấy, dù có thế nào đi nữa."

Nghe vậy Hoàng đế bất lực thở dài một tiếng: "Cố Lạc Khang, muội vì đệ ấy tính toán đủ đường, liệu có đáng không?"

Cố Lạc Khanh im lặng cúi đầu, chẳng nói lời nào.

Thấy vậy, Hoàng đế có chút tức giận:

"Lạc Khanh, muội không phải không biết Cố gia của muội từng bước từng bước một đi đến con đường diệt tộc, dù là Nhàn phi hay đệ ấy đều không thoát khỏi liên quan.

Muội cố chấp đến như vậy để làm gì???"

"Tiêu Triều Vũ!" Cố Lạc Khanh khẽ quát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!