Chương 2: Tôi đã thích em từ rất lâu rồi

Trong căn phòng, đôi nam nữ nghe tiếng động vội buông nhau ra. Chu Thanh Vũ gượng đứng lên, đập vào mắt cô là hai thân thể trên giường không mảnh vải che.

Hai người ....!!! Cô kinh ngạc không thốt nên lời, đứng ngây người ra.

Người đàn ông vơ lấy quần áo dửng dưng mặc vào, Sau đó quay người qua nhìn Chu Thanh Vũ. Ánh mắt hắn ta lộ ra ít kinh ngạc rồi trở nên bình tĩnh, hắn thản giọng hỏi cô :

"Cô đến đây làm gì? Sao cô biết được chỗ này !!"

Chu Thanh Vũ không trả lời hắn ta. Cô cố gắng bình tĩnh lấy lại tỉnh táo.. Cô đảo mắt về phía người phụ nữ trên giường đang được bao bọc bởi tấm mền.

Khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ đáng thương, đầy ủy khuất, giống như mình không biết gì! Chu Thanh Vũ thầm nghĩ :

"Là Tô Nghiên Hy ? Người phụ nữ gọi điện thoại cho cô khoảng một tiếng trước là người phụ nữ này sao!! Thì ra là như vậy..."

Chu Thanh Vũ cười lên chua xót, cô hỏi :

"Tại sao cô ta lại ở đây cùng anh ? Hai người đã qua mặt tôi từ lâu rồi sao ?"

Lý Phó Kiệt nhìn Chu Thanh Vũ rồi nói:

"Phải thì thế nào?.. tôi thực sự chán cô rồi.!"

Câu trả lời mà hắn nghĩ dù cô có biết được sự thật thì cũng chả sao cả.

Dù gì hắn ta cũng là đại thiếu gia nhà họ Lý cũng có tiếng tăm ở Hải Thành. Cho dù không cưới cô, không có nhà họ Chu thì tiền đồ của hắn vẫn rộng mở.

Lúc này, Chu Thanh Vũ nhìn Lý Phó Kiệt cô ngập ngừng nói:

"Chúng ta đã cùng nhau rồi, tôi đã có thai với anh!"

Nói xong cô nhìn hắn, Chỉ mong hắn sẽ nghĩ đến đứa nhỏ mà suy xét lại. Nhưng cô không ngờ...

Hahaha.. Lý Phó Kiệt cười phá lên, hắn nói :

"Cô có thai với tôi sao ? Thật buồn cười, chỉ là một đêm mà thôi, nghiệt chủng đó chắc gì của tôi, nó chết hay sống, đối với tôi chả có ý nghĩa gì!!" Hắn ta trả lời cô xong rồi cười lớn với giọng điệu đầy khinh bỉ, rồi nói tiếp :

"Thanh Vũ à ! Mùi vị của cô đúng là không tệ.. nhưng mà cũng chỉ được đến vậy mà thôi..!!"

Đột nhiên, một thanh âm vang lên :

Bốp !!!

Cánh tay trắng nõn của Chu Thanh Vũ vừa buông xuống, má phải của Lý Phó Kiệt lập tức in lên năm dấu ngón tay.

Mặt hắn ta sầm lại.. người phụ nữ này lại dám đánh hắn. Lý Phó Kiệt gầm lên :

"Chu Thanh Vũ đừng làm ra vẻ thanh cao, với tôi cô chỉ là món đồ cho tôi lợi dụng thôi..!!"

Hắn chỉ tay thẳng vào mặt cô, giận dữ rồi quát lớn :

"Cô !!! mau cút khỏi chỗ này đi cho tôi.."

Nghe những lời đó, Chu Thanh Vũ như muốn ngã xuống. Tất cả chỉ là lừa dối sao? Thời gian qua bên nhau, cô không ngờ hắn ta chỉ lợi dụng cô.

Yêu mù quáng, sâu đậm thì có là gì chứ?

Cô lau đi nước mắt của mình sau đó nhìn về phía hai con người dối trá, ánh mắt lạnh buốt rồi nói..

"Những gì đau khổ hôm nay, Chu Thanh Vũ tôi phải chịu đựng, các người sẽ phải trả giá từng cái một cho việc làm của mình.."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!