Chương 9: (Vô Đề)

Tiêu Ngữ ngẩn người.

Nàng ngước mắt nhìn Ninh Hàn, bắt gặp ánh mắt nóng rực nàng chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt chứa tình cảm mãnh liệt rung động trái tim nàng. Nàng quay đầu đi, rất lâu sau, thở dài nói:

"A Hàn…… Ngươi cần gì phải vậy chứ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ngươi vừa mới được phong Vương, sau này sẽ có nhiều nữ nhi khuê các ái mộ ngươi." 

"Nàng nói vậy là có ý gì?" 

Ninh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Ngữ, cằm căng chặt, hỏi.

Tiêu Ngữ không ngẩng đầu, hàng mi dài buông xuống, nhẹ giọng nói: 

"Không hợp, chúng ta không hợp, ta…… Không xứng với ngươi."

Tiêu Ngữ còn chưa nói dứt lời, đột nhiên bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc, nàng trợn tròn mắt.

"Không đâu," giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu nàng, dùng sức ôm chặt Tiêu Ngữ, "Nàng rất tốt, nàng không biết mình tốt đến mức nào đâu, không có ai xứng đôi hơn chúng ta!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này hai người đang ôm nhau giữa ban ngày ban mặt, bên tai lại vang lên những lời âu yếm, mặt Tiêu Ngữ đỏ ửng, nàng dùng sức tránh ra, nhìn xung quanh, sợ bị ai thấy.

"Yên tâm đi, không có ai đâu." 

Ninh Hàn thấp giọng nói, cũng không buông nàng ra, cánh tay còn tại thì đặt bên eo nàngXe ngựa ngừng sau một cây liễu mọc um tùm, cách cổng vào Hoa Uyển Cốc một khoảng, sẽ không có ai đi tới đây. Tiêu Ngữ vừa định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hoảng sợ nhìn về phía xe ngựa.

"Ta đã điều phu xa đi rồi, không cần lo." 

Ninh Hàn đưa tay ra, híp mắt búng vào trán Tiêu Ngữ một cái,.

"Ngươi bị điên rồi……" 

Tiêu Ngữ nhíu mày, trợn mắt lên.

"Ta rất tỉnh táo, ta chưa từng cảm thấy tốt như vậy." 

Ninh Hàn cười với nàng, vẻ mặt nhẹ nhàng, "A Ngữ, ta muốn gặp nàng một chút, cho nên ta mới tới."

Trong ánh mắt hắn đầy ý cười, khác hẳn với hắn cách đây không lâu, giọng nói trầm ấm mà dịu dàng, dường như bầu không khí xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Hắn nói: 

"Ta rất nhớ nàng."

Tiêu Ngữ kinh ngạc nhìn Ninh Hàn rất lâu, sau đó cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: 

"Sao ngươi biết ta ở đây?"

"Bởi vì ta quan tâm tới nàng, ngẩng đầu nhìn ta đi, nhìn ta……" 

Ninh Hàn tiến lên một bước, hai người chỉ cách nhau một bàn tay, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tiêu Ngữ lên, "Đồng ý với ta, quên Ninh Ký đi, quên người đó đi được không? Hắn có thể cho nàng cái gì thì ta cũng có thể……"

"Từ từ đã," Tiêu Ngữ cảm nhận được bàn tay thô ráp dưới cằm, cầm lấy đặt trước mắt, không khỏi hít sâu một hơi, "Sao tay lại bị thương?"

"Không sao," Ninh Hàn nhìn nàng nhíu mày, khóe miệng hơi mỉm cười, nói, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, nàng đồng ý với ta trước đã, đồng ý với ta ……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!