Chương 60: (Vô Đề)

Tiêu Ngữ ngồi một mình trong phòng, ngọn đèn dầu lay động, phản chiếu bóng nàng lên cửa sổ.

"Tiểu thư, đêm đã khuya, không thì đi nghỉ trước nhé?" 

Ấu Thanh nhẹ giọng hỏi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Ngữ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: 

"Chàng còn chưa về."

Ấu Thanh khẽ thở dài, lúc đang định nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Tiêu Ngữ đột nhiên đứng dậy, đỡ bụng đi ra ngoài, vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền thấy Ninh Hàn đứng ngoài cửa, nửa đêm sương dày đặc, sương làm ướt áo choàng màu xanh đen của hắn.

Tiêu Ngữ ngây ra một lát, hai mắt đỏ bừng, ôm chặt cổ Ninh Hàn: 

"Chàng đã về rồi……"

"Ừ, ta đã về rồi." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Hàn ôm lấy Tiêu Ngữ, giọng nói run run, "A Ngữ, ta ——"

"Chàng có bị thương không?" 

Tiêu Ngữ nghĩ tới điều gì, bỗng đẩy hắn ra, sờ hắn từ trên xuống dưới một lần, "Huệ Vương, Huệ Vương có làm khó chàng không?"

Ninh Hàn nắm lấy ngón tay đang run lên của nàng, kéo Tiêu Ngữ vào trong phòng ngồi xuống, sau đó mới nói: 

"Đừng sợ, không sao, đã không sao rồi."

Cho đến lúc này, nhìn khuôn mặt Ninh Hàn, trái tim Tiêu Ngữ luôn treo ngược cả ngày nay mới trở về vị trí cũ.

"Vậy là tốt rồi, hôm nay ta cứ lo mãi, phụ thân, mẫu thân cũng, họ……"

"—— A Ngữ," Ninh Hàn đột nhiên dùng sức nắm lấy tay nàng, đôi mắt đen đen nhánh, yết hầu hắn giật giật, khó khăn nói, "Những gì nàng nói với Ninh Ký ở trong ngục hôm nay, đều là thật sao?"

Tiêu Ngữ sửng sốt, một lúc sau, khóe miệng giật giật: 

"Sao vậy? Ta……"

Nàng không nói được nữa, nàng hiểu tính Ninh Hàn, chỉ với mấy lời đầy sơ hở của mình, không thể nào hắn không nghe ra manh mối.

Trong nháy mắt, Tiêu Ngữ có ý định nói thẳng với hắn, nhưng nàng không dám, trong lòng nàng vẫn còn sợ, Ninh Hàn có tin không? Nếu như hắn tin, truy hỏi về chuyện kiếp trước thì sao bây giờ? Hắn có thể chấp nhận…… Những gì mình đã làm trong kiếp trước không?

Tiêu Ngữ không rõ, nàng sợ, nàng hoang mang, sắc mặt càng tái nhợt.

Thấy sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt, Ninh Hàn không đành lòng, đưa tay xoa mặt Tiêu Ngữ, run giọng nói: 

"Đừng sợ, ta cũng vậy, ta và nàng đều giống nhau."

"Ta và nàng đều giống nhau."

Tiêu Ngữ như nghe thấy chuyện mới nghe lần đầu, sững sờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ninh Hàn không nhúc nhích.

Ninh Hàn nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình, nói từng chữ: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!