Hai người ngồi dưới đất cả kinh, dường như đều đồng thời ngừng khóc, Mạnh Bội thút thít ra tiếng:
"Sao, sao thế?"
Trong nháy mắt Sầm Phong đã bước tới trước mặt nàng, mặt không kiên nhẫn:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mau đi với Vương gia nhà ta, chậm chút nữa cái mạng nhỏ của hai người các ngươi cũng không giữ nổi đâu!"
"Vương, Vương gia?"
Vẻ mặt nữ nhân mập mạp mờ mịt.
"Sầm Phong."
Ninh Hàn lấy một khối ngọc bài từ tay áo ra, ném về phía hắn qua, "Tốc chiến tốc thắng."
Sầm Phong đưa tay nhận lấy ngọc bài, đưa tới trước mặt Mạnh Bội đang hoàn toàn choáng váng, hung tợn nói:
"Không sai, người tới đón các ngươi là Đoan Vương điện hạ Đại Ngụy, chỉ trách các ngươi có mắt không tròng, không biết điều."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong liền vung tay, hai người lập tức ngất đi.
"Đi thôi, bọn họ tới rồi."
Ninh Hàn xoay người mở cửa phòng.
"Được rồi!"
Sầm Phong hướng về phía cửa sổ huýt sáo một tiếng, rất mau, hai người áo đen bịt mặt tiến vào từ cửa sổ, khiêng người dưới đất rời đi.
Bóng đêm dày đặc, bầu trời bắt đầu lất phất mưa phùn, dường như có thể nghe được tiếng người ồn ào từ đó không xa.
Sầm Phong đi sau Ninh Hàn vội vàng lên xe ngựa, xa phu nhanh chóng giơ roi chạy như bay, không hề chần chờ.
Hai chiếc xe ngựa phi nhanh trong đêm, cuối cùng cũng kịp vào thành trước giờ giới nghiêm, thuận lợi tới phủ Đoan Vương.
"May mà chúng ta chạy nhanh," Sầm Phong vén rèm lên, nhảy xuống xe ngựa trước, thở phào một hơi nói, "Sợ là Hiển Vương bị chọc tức điên, Vương gia, người đúng là thần cơ diệu toán!"
Ninh Hàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, vẫn chưa nói chuyện, lập tức đi vào trong viện.
Sầm Phong vội đuổi theo.
Trần Phúc đã cầm ô chờ ngoài cửa từ sớm, thấy người đã trở lại, vội vàng tiến lên che mưa cho Ninh Hàn:
"Vương gia vất vả rồi, ta đã sai phòng bếp chuẩn bị chén canh gừng, tránh cảm lạnh."
"Đa tạ Trần bá."
Ninh Hàn bước nhanh vào phòng, cởi áo choàng rồi hỏi, "Dọn hoa xong rồi sao?"
"Theo như ngài phân phó, đã dọn đến nhà ấm trồng hoa rồi."
Trên mặt Trần Phúc mỉm cười, trong lòng đã bắt đầu kêu khổ ——buổi chiều hôm nay ửng nắng, hạ nhân trong phủ đều chạy tới nhà ấm trồng hoa dọn hoa, ai ngờ vừa dọn ra thì bắt đầu mưa, lại phải dọn về hoa nhà ấm, tới tới lui lui mấy lần như vậy, đều mệt phờ người!
Vương gia ơi Vương gia, tâm trạng người không tốt cũng không thể trút giận lên bọn hạ nhân chúng ta đâu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!