Chương 58: (Vô Đề)

Trong nhà lao âm u, ẩm thấp, trên tường đá loang lổ vết bẩn thỉu, trầy xước, trong góc, một bóng người co ro, cong người lại.

Ninh Ký bị còng tay chân vào tường, mặc đồ tù nhân rách rưới, sắc mặt xám xịt như người chết, môi khô nứt, đôi mắt khô khốc, đục ngầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ bất động.

"Lộc cộc, lộc cộc."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, quản ngục cầm cây đuốc tới, nhanh tay nhanh mở khóa. Tiếng khóa chạm vào thu hút ánh mắt của Ninh Ký, hắn híp mắt, mơ hồ thấy một người đang đứng cạnh quản ngục, dáng người nhỏ xinh, trên người khoác áo choàng rất dày.

Từ từ rời thấy, đến khi nhìn rõ mặt người tới, đồng tử của hắn co lại.

"Vương phi, tốt nhất là ngài nên đứng xa một chút, nếu không hắn sẽ va vào ngài."

Quản ngục mở khóa, cúi đầu khom lưng nhắc nhở Tiêu Ngữ.

"Ta biết rồi, đi xuống đi." 

Tiêu Ngữ biết nhạt nói, đưa một bao bạc vụn.

"Đa tạ Vương phi." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quản ngục vui rạo rực vẻ nhận bạc, đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Không ngờ quản ngục vừa rời đi, người cuộn tròn trong góc đột nhiên lao tới, xiềng xích tay chân hắn lại, khiến hắn buộc phải quỳ xuống đất. Ninh Ký quỳ dưới đất, duỗi tay về phía trước, muốn tóm lấy góc váy Tiêu Ngữ.

"A Ngữ! A Ngữ! Cứu ta, cứu ta đi, xin nàng!" 

Ninh Ký mở miệng, giọng điệu đầy hoảng sợ, "Ta không cố ý, ta thật sự không cố ý, nàng…… Bây giờ nàng về nói với A Hàn, bảo hắn cầu xin phụ hoàng giúp ta được không?"

Hắn liều mạng ngẩng đầu lên, nói mấy lời ngắt quãng nhưng rất khẩn trương.

Trên mặt Tiêu Ngữ vẫn vô cảm, chỉ thoáng lui về sau một bước, nàng nhìn người hèn mọn phủ phục dưới đất, cảm thấy rất buồn cười.

Tại sao lại muốn tới gặp Ninh Ký? Bản thân Tiêu Ngữ cũng không rõ, có lẽ là chấp niệm của kiếp trước quá sâu, hận ý quá nặng, có lẽ là muốn chấm dứt hoàn toàn với người đã từng làm tổn thương mình.

Lúc đó nàng giải thích nguyên nhân một cách lộn xộn, nhưng Ninh Hàn lại chỉ nói một câu "Ta tin nàng".

"Ninh Ký," nàng lạnh nhạt mở miệng, "Ngươi nói ngươi sai rồi?"

"Phải phải phải, ta, ta đã biết sai rồi. A Ngữ, nàng lương thiện như vậy, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu đúng không?" 

Ninh Ký gật đầu như điên.

"Sai ở đâu?"

"Sai…… Sai ở chỗ không nên cấu kết với ngoại tộc, không nên, không nên kiêu căng, tự đại!" 

Ninh Ký vội vàng đáp, quan sát biểu cảm của Tiêu Ngữ, lại nói, "Mấy ngày nay ta đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, không biết A Ngữ còn nhớ không, lúc trước ba chúng ta cùng nhau đi đạp thanh, cùng nhau uống trà ngắm trăng…… Khoảng thời gian đó rất vui vr, đúng không?"

Nói rồi hắn do dự nhìn sắc mặt Tiêu Ngữ, lại thấy nàng vẫn vô cảm, chỉ chậm rãi nói: 

"Ninh Ký, ngươi có tin, con người có kiếp trước không?"

Ninh Ký không ngờ Tiêu Ngữ lại đột ngột hỏi điều này, giật mình, sau đó nói vấp: "Chuyện kiếp trước kiếp này…… Ta cũng không hiểu lắm."

"Ta tin." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!