"Đây là…… Cây hải đường?"
Mắt Tiêu Ngữ hơi mở to, không thể kìm lòng, cầm một phiến lá xanh biếc lên xem xét kĩ, một lúc lâu sau cười nói:
"Đúng là hải đường! Vân lá nhỏ như vậy, đây là hải đường tơ rủ!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ở đây còn có Tây Phủ hải đường! Tiếc là bây giờ không phải mùa hoa nở, nó là hoa ta thích nhất!"
Tiêu Ngữ vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, niềm vui sướng bộc lộ hết ra ngoài.
"Đi cùng ta."
Ninh Hàn nghe vậy, giữ chặt Tiêu Ngữ xoay loạn trong sân, đi ra sau núi giả, chỉ thấy rừng cây thấp thoáng, thấp thoáng một màu sắc.
Khi hai người tiến lại gần, ánh mắt Tiêu Ngữ sáng lên, thoát khỏi tay Ninh Hàn chạy về trước, kích động đến mức nói không nên lời:
"Đây là, đây là Thu hải đường! Nhiều Thu hải đường như vậy! Thật là đẹp! Thật đẹp!"
Cả ngọn núi nhỏ trước mặt như bao phủ bởi sắc đỏ rực lửa, bầu trời trong xanh, đưa mắt nhìn quanh, như đang đắm chìm trong biển hoa vô tận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Ngữ nóng lòng muốn chạy tới, ngón tay vuốt ve từng bông hoa xanh nhạt vừa mới nở, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng.
"Thích không?"
Từ xa, nàng đã nghe thấy giọng của Ninh Hàn, quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân cao lớn đang đứng ở đầu bên kia của biển hoa, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Thích, rất thích!"
Tiêu Ngữ cười hô lên, nói rồi như cảm thấy cuộc đối thoại này vô cùng mới lạ, chắp tay lại tạo thành một cái loa:
"Tại sao chàng lại trồng nhiều hải đường như vậy?"
Nói rồi, nàng buông tay xuống, liền thấy nam nhân mấp máy môi:
"Bởi vì, lúc còn nhỏ……"
"Lúc còn nhỏ làm sao vậy? Ta không nghe thấy ——"
Tiêu Ngữ như một đứa trẻ chưa, cười hô.
Ninh Hàn cũng cảm nhận được sự hưng phấn của Tiêu Ngữ, hắn khẽ nhếch khóe môi, cao giọng nói:
"Bởi vì lúc còn nhỏ, nàng tặng cho ta một cây Tây Phủ hải đường."
Giọng hắn không quá lớn, theo gió nhẹ ùa vào tai Tiêu Ngữ.
Tiêu Ngữ nhất thời sững sờ.
Nàng đã chơi trong bụi hoa rất lâu, trên làn váy, ống tay áo dính không ít cánh hoa. Quá nhiều hoa, trải khắp núi đồi, lại được trồng vì một lý do duy nhất: Năm đó nàng tiện tay tặng cây hải đường đó.
—— không phải vì đẹp, mà vì nàng thích.
Hốc mắt Tiêu Ngữ lặng lẽ đỏ lên, những giọt nước mắt cũng sắp rơi.
Dường như Ninh Hàn còn chưa nói xong, hắn cũng học theo Tiêu Ngữ chắp tay lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!