Vừa dứt lời, trong đại điện im lặng không một tiếng động, cung nữ xung quanh đều cúi thấp đầu.
Tiêu Ngữ ngước mắt, thấy Hoàng hậu cười khanh khách nhìn nàng, trên mặt không để lộ chút sơ hở nào, nếu người không biết nhìn thấy, sẽ thật sự cho rằng bà ta đang nghĩ cho nàng.
Vừa bắt đầu tân hôn, đã định đưa người vào phòng Ninh Hàn trước mặt mọi người, xem ra Hoàng hậu thật sự hận nàng thấu xương, mấy lời vô lý như vậy mà cũng thốt ra được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hoàng hậu," Hàm Chính Đế lộ vẻ tức giận, "Nàng làm gì vậy?"
"Bệ hạ," Hoàng Hậu không chịu yếu thế, "Hoàng tự vốn chính là việc quan trọng nhất, không thể có chút sơ xuất, Đoan Vương phi yếu ớt như vậy, nhỡ sau này không thể sinh được thì phải đưa người vào phòng Đoan Vương, bằng không bây giờ nhân lúc còn sớm thì làm luôn, không chừng bệ hạ sẽ sớm được bế hoàng tôn."
Nói rồi, bà ta ra lệnh cho cung nữ bên cạnh:
"Đưa người vào."
Cung nữ kia liền đi ra, không lâu sau, có một cô nương trắng trẻo tiến vào, vừa vào đã quy củ quỳ xuống:
"Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi!"
Hoàng Hậu kêu cung nữ đỡ nàng ta dậy, chỉ vào nói, "Đây là người từ nhỏ đã hầu hạ ta, gia thế trong sạch, trông cũng được, vừa nhìn là biết dễ đẻ, để làm tiểu thiếp, ngày thường còn có thể nhiều nười hầu hạ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vương phi ——"
Hoàng Hậu nói xong, không đợi Hoàng đế đáp lại, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Ngữ, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiêu Ngữ nhìn cô nương ngoan ngoãn đứng bên cạnh, lại thấy sắc mặt Ninh Hàn xanh mét, thở nhẹ, ngẩng đầu nói:
"Bẩm mẫu hậu, thần thiếp cho rằng không ổn."
Ý cười trên mặt nhất thời ngưng lại, giọng Hoàng hậu lạnh xuống:
"Sao? Vương phi cảm thấy, người của bổn cung không xứng với Đoan Vương?"
"Thần thiếp không có ý này."
"Vậy thì là ghen tị!"
Hoàng hậu đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, "Nữ tử làm vợ kỵ nhất là ghen ghét, huống chi ngươi gả vào Hoàng gia, chẳng lẽ muốn Đoan Vương cả đời không nạp thiếp sao?"
Sắc mặt Ninh Hàn xanh mét, đang định mở miệng thì nghe Tiêu Ngữ nói:
"Bẩm mẫu hậu, không phải thần thiếp ghen tị, thần thiếp nói không ổn không phải là việc nạp thiếp, mà chuyện này không nên hỏi thần thiếp, nếu đưa cô nương này vào vương phủ thì đó là hoàng ân, có hợp tình hợp lý hay không thì phải do phụ hoàng và Vương gia làm chủ, cho dù thế nào cũng không tới lượt một phụ nhân như thần thiếp nói xen vào."
Một câu nói nhẹ nhàng vang lên, vừa nghe thì thấy không có gì, nhưng Hoàng hậu nghe liền biết câu này đang ẩn ý rằng bà ta đã đi quá giới hạn, những ngón tay trong tay áo dần dần nắm chặt lại.
Tuy là vậy, bà vẫn cương quyết hỏi Ninh Hàn:
"Vậy Đoan Vương cảm thấy thế nào, sợ là cũng chướng mắt người của bổn cung nhỉ?"
"Nhi thần cũng không muốn, nhưng không liên quan tới việc nàng ta là ai," Ninh Hàn đứng thẳng lưng, lạnh nhạt liếc nhìn cô nương đang thì xuân sắc kia, "Quá xấu."
Vừa dứt lời, khuôn mặt của cô nương kia vốn đỏ bừng bỗng trắng bệch, cả người héo rũ như quả cà tím phơi sương.
"Ngươi, ngươi……" Môi Hoàng hậu run lên vì tức, "Đường đường là Hoàng tử mà lại nông cạn như vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!