Chương 46: (Vô Đề)

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, trước chân thiếu nữ đứng một khoảng, Tiêu Ngữ đứng trong bóng tối, sững sờ nhìn Ninh Hàn.

Nàng cảm thấy bốn phía lạnh cả người.

"A Hàn……" 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Ngữ ngước mắt, mặt cắt không còn chút máu, "Đây là sự thật sao?"

"Là thật." 

Ninh Hàn tiến đến ôm nàng, để thiếu nữ vùi mặt vào ngực mình, chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy trước ngực ướt ướt. 

"Thực xin lỗi." 

Hắn siết chặt thân hình mảnh khảnh của nàng, ngực đau nhói.

"Không sao, không trách chàng," Tiêu Ngữ nước mắt lưng chòng lắc đầu, "Không phải là lỗi của chàng, ta chỉ …… Chỉ không thể tưởng tượng nổi …… Hắn lại hận phụ thân như vậy."

"Đừng sợ," Ninh Hàn cúi đầu thấp giọng an ủi, "Hắn làm quá nhiều chuyện xấu, đã bị Diêm Vương bắt đi rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rốt cuộc hắn vẫn không nói toàn bộ sự thật cho Tiêu Ngữ, chỉ nói âm mưu và sự căm hận của Tô Nguyên Thành đối với Tiêu Bỉnh, không nhắc tới Tiêu Mạnh thị, hắn sợ nàng biết được sẽ sụp đổ mất.

Nước mắt Tiêu Ngữ ngừng rơi, ngửa đầu, đôi mắt mờ sương tủi thân nói: 

"Ta nhớ cha mẹ, khi nào chúng ta hồi kinh?"

"Người Đạt Nhĩ Càn đã bị áp giải đi trước rồi," Ninh Hàn cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: "Ngày mai chúng ta sẽ về."

Hôm sau, đám người Tiêu Ngữ, Ấu Thanh đi theo đoàn người Ninh Hàn, bắt đầu hành trình hồi kinh. Đoàn xe ngựa của Ninh Hàn đều là nhất đẳng, có thể so với chiến mã, tốc độ rất nhanh, chỉ mất chưa tới mười ngày đã về tới kinh thành.

Tiểu Hổ cũng được đưa từ Nhạn Châu tới, dọc đường được dốc lòng chăm sóc, về cơ bản cũng không khác gì hài tử bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại hơi nội tâm, mỗi lúc như vậy Tiêu Ngữ đều ôm cậu thiếu niên, nhẹ giọng an ủi.

Sau khi gồi kinh, Tiêu Ngữ vốn định đưa Tiểu Hổ về phủ Tướng quân chăm sóc, không ngờ Ninh Hàn lại ra tay trước, không biết đã nói gì với Tiểu Hổ, nhưng lại khiến Tiểu Hổ lau nước mắt đi theo hắn về phủ Đoan Vương, lúc gần đi còn đỏ mắt nói với Tiêu Ngữ: 

"Tỷ tỷ, ta, ta nhất định sẽ lớn thật nhanh, trở thành một người lợi hại, sau đó bảo vệ tỷ!"

Tiêu Ngữ không lay chuyển được, liền để hắn đi.

Trải qua sự chuyện lần này ở Nhạn Châu, Ninh Hàn làm xong sổ sách rồi bẩm báo với Tiêu Bỉnh, đêm hôm đó, Tô Nguyên Minh quỳ trước thư phòng Tiêu Bỉnh một đêm, xin được thu hồi chức quản gia.

Tiêu Bỉnh để hắn quỳ một đêm, ngày hôm sau tự mình đỡ hắn nâng dậy, dù sao tình cảm chủ tớ bao nhiêu năm, không có thể tùy tiện bỏ được.

Tiêu Ngữ tĩnh dưỡng ở trong phủ, nửa tháng trôi qua, lúc này Chu Tương Ái tới tìm nàng, nói gần đây Hiển Vương Ninh Ký lại xúc phạm long nhan, tuy không biết cụ thể thế nào, nhưng nghe nói đằng sau Huệ Vương Ninh Tuyên đã ra sức không ít.

Lúc Chu Tương Ái gần đi nắm tay nàng hồi lâu, Tiêu Ngữ không hiểu ý nàng ấy.

Bao đời nay cuộc chiến vương quyền chưa từng biến mất, nếu thật sự thành thân với Ninh Hàn, cũng không biết sau này sẽ gặp chuyện gì, nhưng một khi bước vào cánh cửa kia, sẽ không còn cơ hội quay đầu.

Không phải Tiêu Ngữ chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng cũng như lúc nàng khuyên cha mẹ, nàng yêu Ninh Hàn, chứ không phải là Thất Hoàng tử, cũng không phải là Đoan Vương. Sau khi thành thân phu thê đồng lòng, không gì là không thể vượt qua.

"Vậy ngươi không sợ Ninh Hàn, sau này hắn lại nạp thêm mấy thiếp thất?" 

Đậu thị là chủ mẫu, Tiêu Bỉnh cũng không nạp thiếp, nhưng dù sao Ninh Hàn cũng là Vương gia, khác với người thường, nàng rất lo cho tình cảnh của Tiêu Ngữ.

Tiêu Ngữ nghe vậy chỉ cười nhạt: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!