Chương 44: (Vô Đề)

Xe ngựa khởi hành từ sáng sớm, đến cửa nha phủ Nhạn Châu thì trời đã sáng rõ.

Ninh Hàn xuống xe ngựa trước, sau đó không để ý tới lời từ chối của Tiêu Ngữ, ôm nàng vào trong trước ánh mắt của mọi người. Tiêu Ngữ được nhẹ nhàng đặt lên giường, đặt một nụ hôn lên trán.

"Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa sẽ có lang trung tới đây bắt mạch." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Hàn cúi người nói.

Tiêu Ngữ thấy hắn không định ở đây, trong lòng biết Ninh Hàn muốn đi thẩm vấn Tô Nguyên Thành, vì thế không chút do dự lắc đầu: 

"Ta không sao, không cần mời lang trung."

"Ta không yên tâm." Nam nhân vẫn không đồng ý, bá đạo mà dịu dàng nói, "Nghe lời đi."

Tiêu Ngữ lại đỏ mặt, do dự một lát, kiên định nhìn vào mắt của hắn: 

"Vậy chàng phải đồng ý với ta, cho dù sự thật là gì, cũng phải nói đúng sự thật cho ta."

Ninh Hàn đứng dậy, khẽ hôn thiếu nữ lần nữa, nhưng lần này lại hôn nhẹ lên đôi môi hồng như hoa, nhẹ giọng nói: "Được."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Mộ Vũ chờ ở ngoài cửa, không lâu sau, Ninh Hàn đẩy cửa đi ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó xoay người, sự nhu tình mật ý ở phòng trong vừa rồi gần như biến mất, ánh mắt lạnh băng: 

"Người đâu?"

"Bẩm điện hạ," Mộ Vũ hơi gật đầu, "Đã đưa tới nhà giam." 

Nói rồi đưa tới một tờ giấy: 

"Đây là kết quả điều tra được lúc trước."

"Để hắn tự nói." 

Ninh Hàn xem xong, khum tay, vò nát tờ giấy, trong giọng hắn không có chút cảm xúc.

"Vậy…… Chuyển tới đâu?"

Mộ Vũ thấy khói, Tô Nguyên Thành đã được đưa tới nhà giam được canh phòng cẩn thận nhất, sao có thể chuyển đi được?

Ninh Hàn nói: 

"Chuẩn bị một căn phòng, bịt kín cửa sổ, không cho ánh sáng lọt vào."

Mộ Vũ nghe xong ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp thì trên trán toát một giọt mồ hôi lạnh —— đây là một cách thẩm vấn của tiền triều, chuyên để cho những kẻ tội ác tày trời. Quản ngục sẽ giam phạm nhân vào một gian phòng, không có ánh sáng, không có âm thanh, là sự tra tấn cực hình với tinh thần phạm nhân.

Mộ Vũ hành động nhanh chóng, rất mau đã chuẩn bị xong hết, sau đó áp giải Tô Nguyên Thành vào phòng, tay chân đều bị cùm lại, xích vào tường, xích căng đến mức khiến hắn không thể không mở rộng tay chân ra, không có sức chống cự.

Trên đầu Tô Nguyên Thành được trùm một miếng vải đen, toàn thân da thịt bong tróc, mình đầy thương tích. Nhưng hắn vẫn cứ cười, tiếng cười quái dị bén nhọn, như ác quỷ trong đêm

Tuy là ám vệ thân kinh bách chiến, Mộ Vũ vẫn cảm thấy lạnh cả người, không khỏi nhiều lời: 

"Điện hạ đừng lại gần hắn, nếu xảy ra chuyện gì thì gọi tiểu nhân một tiếng."

"Không." 

Ninh Hàn không nhìn hắn, châm ba nén hương, "Cho dù nghe được tiếng gì, cũng không được tiến vào."

"…… Vâng." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!