Gần tới trưa, một lão nhân tóc trắng xoá bước tập tễnh vội vàng đi tới, lão nhân thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn sang tòa nhà cách đó không xa, đích đến đương nhiên là nha môn.
"Tùng tùng tùng!"
Ba tiếng vang lớn, lão nhân gõ trống dùng để báo quan bên ngoài phủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vừa rồi là ngươi đánh trống?" Đại môn mở ra, một tiểu nha dịch từ bên trong đi ra tới, cau mày hỏi.
"đúng đúng đúng, là ta đánh trống." Lão nhân lau mồ hôi trên trán, còng lưng nói.
"Có việc gì sao?" Nha dịch kia một tay giữ cửa, vẻ mặt mất kiên nhẫn thần sắc, dáng vẻ muốn đóng cửa từ chối tiếp khách.
"Quan gia, ta tới báo án, ta là quản gia Tiêu trạch, tối qua tiểu thư nhà ta và người hầu du ngoạn, bây giờ vẫn chưa về, ta sốt ruột lắm, quan gia ngài nói xem nếu xảy ra chuyện gì thì ta biết nói thế nào với lão gia!"
Lão nhân lải nhải, còn lau nước mắt.
"Tiêu trạch?" Nha dịch suy nghĩ một lát, hỏi, "Ngươi tên là gì?"
"Tô Nguyên Thành."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Được, ngươi cứ chờ ở ngoài đã."
Nha dịch nói, rồi đi vào thông báo.
Chỉ một lát sau, một hán tử cao lớn đẩy cửa ra, nhìn người dưới bậc thang, nói:
"Tô quản gia."
Triệu Tĩnh đứng trên bậc thang, nói mấy chữ, cũng không đi xuống, sắc mặt lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
"Sao Triệu công tử lại ở chỗ đây?"
Tô Nguyên Thành kinh hô, chợt tiến lên vài bước, hỏi, "Tiểu thư và tiểu Hổ đâu rồi? Tối qua cả đêm không về làm lão nô lo chết mất!"
Triệu Tĩnh há miệng định nói gì, nhưng nghĩ đến lời dặn lúc trước của Tiêu Ngữ, bảo hắn không cần nói gì với Tô quản gia. Tuy Triệu Tĩnh không biết tại sao, nhưng cũng tận tâm tận lực vâng theo, nói sơ qua chuyện xảy ra tối qua.
"Ai da! Sao gặp chuyện lớn như vậy mà ngươi không nói cho ta một tiếng!"
Tô Nguyên Thành vỗ tay, bộ dạng vô cùng đau đớn, hận không thể chịu khổ thay Tiêu Ngữ.
"Bắt được hung thủ chưa?"
Triệu Tĩnh gật đầu, lúc này có mấy gã sai vặt đi ra, tay cầm một xấp bố cáo, đang định ra chỗ đông người ở chợ để dán.
Triệu Tĩnh xin một bản, đưa cho Tô Nguyên Thành, nói:
"Tô quản gia tự xem đi, ta còn có việc, đi vào trước, Tô quản gia cũng mau về đi."
Nói rồi đóng cửa lại.
Tô Nguyên Thành nắm chặt tờ giấy, sau khi đọc kĩ một lượt, trong mắt hiện ra thần sắc chưa từng có, ông nhét tờ bố cáo vào trong ngực, mặt vô cảm vội vàng rời đi.
Trở về Tiêu trạch, ông đóng chặt cửa, sau đó đi qua hai viện phía trước, đi tới viện trong cùng để đồ lặt vặt.
Sắc mặt Tô Nguyên Thành âm trầm lấy chìa khóa ra, "Lạch cạch" một tiếng, mở cánh cửa bị gỉ sét ra, sau đó bước vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!