Chương 35: (Vô Đề)

"Đắc Nguyệt lâu mở bao lâu rồi?" 

Ninh Hàn nhìn cách trang hoàng của phòng bao, hỏi.

"Chuyện này tại hạ cũng không rõ lắm, nhưng mà Đắc Nguyệt lâu là tửu lầu lâu đời của Nhạn Châu, chắc cũng phải mấy chục rồi." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lưu Nhất Thanh rót cho mình chén trà, "Lúc phụ thân của tại hạ còn trẻ thì đã có tửu lầu này rồi, lúc đó có đủ món, giá cả thì phải chăng. Không giống như bây giờ, một mâm điểm tâm phải đến năm, sáu lượng bạc, quá đắt, thật sự không nổi mua."

Hắn nói xong, lúc này mới ý thức mình cằn nhằn trước mặt Ninh Hàn không tốt lắm, xấu hổ ho khan, hỏi: 

"Vương gia nghĩ thế nào?"

Ninh Hàn nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, nói: 

"Bây giờ phải biết Đắc Nguyệt lâu có Bàn Ninh Châu không, nếu có thì đã bị người Đạt Nhĩ Càn lấy đi chưa, chuyện này rất quan trọng."

"Nhưng ngài đã từng nói bọn Đạt Nhĩ Càn giết người là để hả giận, vụ ở Đắc Nguyệt lâu cũng giống mấy vụ trước, đều có người chết. Nếu vậy thì Bàn Ninh Châu sẽ không ở Đắc Nguyệt lâu chứ"

"Không." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Hàn nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ một lát, quay đầu nói, "Không giống."

"Người Đạt Nhĩ Càn biết Ôn Tư Nguyên đã đi cầm Bàn Ninh Châu, sau đó sẽ rất loạn, bọn chúng không chờ nổi, chỉ có thể tìm khắp các hiệu cầm đồ. Lúc này bọn chúng đã không còn trộm nữa, mà là cướp, bởi vậy trong hai vụ án trước, người chết đều là ông chủ của hiệu cầm đồ, còn của cải của họ đều bị dùng đập bể để hả giận."

"Nói vậy thì…… Chẳng lẽ Ôn Tư Nguyên không nói cho chúng biết đã bán Bàn Ninh Châu ở đâu sao?" 

Lưu Nhất Thanh thấy khó hiểu.

"Ừ." 

Ninh Hàn gật đầu, "Cho dù xuất phát từ lý do gì, Ôn Tư Nguyên không cho hung thủ biết tung tích của Bàn Ninh Châu, điều này đã trực tiếp dẫn đến hành vi điên cuồng của bọn chúng sau này."

"Vụ án ở Đắc Nguyệt lâu thì khác." 

Ninh Hàn vuốt ve cái nhẫn trên ngón cái theo bản năng, "Nếu bọn Đạt Nhĩ Càn chỉ tới để thử vận may thì nhất định sẽ tìm tới lão bản của Đắc Nguyệt lâu, tra hỏi ông ta đã thấy Bàn Ninh Châu chưa. Vậy thì người chết sẽ không phải là Vương Bạch."

Hắn mới xong, sắc mặt Lưu Nhất Thanh đã thay đổi: 

"Nếu nói vậy thì người chết sẽ là ông chủ của Đắc Nguyệt lâu! Nhưng bây giờ Đắc Nguyệt lâu vẫn đang mở cửa, có nghĩa là……"

"Có nghĩa là người Đạt Nhĩ Càn không đến bừa," Ninh Hàn trầm giọng nói, "Đây là mục tiêu của bọn chúng, khả năng lớn là Bàn Ninh Châu đang ở đây."

"Đúng, đúng, chính là như vậy!" 

Lưu Nhất Thanh như nhớ tới điều gì, nói, "Lão bản của Đắc Nguyệt lâu cũng được coi là gia nghiệp lớn, sưu tầm không ít kỳ trân dị bảo, nhưng ông ta thích tổ chức đấu giá từ thiện mấy món đồ đó để quy đổi thành vàng, bạc trắng. Mấy hôm trước Đắc Nguyệt lâu vừa mới tổ chức xong."

Ninh Hàn trầm tư một lát, ngẩng đầu nói: "Nếu đoán không sai thì chắc là người Đạt Nhĩ Càn đã nhìn thấy Bàn Ninh Châu trong lần đấu giá từ thiện kia, cho nên đã lẻn vào ban đêm, cho nên người bị giết chỉ là tiểu nhị trực đêm." 

"Cho nên việc cấp bách bây giờ của chúng ta là tìm ông chủ của Đắc Nguyệt lâu ——"

Không đợi hắn nói hết, Ninh Hàn đột nhiên nhíu mày, giơ tay ra hiệu: "

Có người."

Lưu Nhất Thanh lập tức im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!