Chương 3: (Vô Đề)

Gió lạnh thấu xương, bên ngoài đại điện, máu lênh láng trên thềm đá.

Tiêu Ngữ bay bổng trên không trung, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một người mặc ngân giáp, nửa quỳ dưới đất.

Nàng nhíu mày, ngực, đầu gối, eo bụng của người này đều bị trúng tên, có thể chống cự được đến bây giờ đúng là mệnh cứng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong làn sương mù dày đặc, một nam nhân mặc long bào đi từ trên đài cao xuống, đứng cách người kia hai bậc thềm, nở nụ cười khinh miệt, ánh mắt kiêu căng.

Là Ninh Ký.

"Có đáng không?" 

Hắn cười lạnh ra tiếng, "Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, nhưng nàng ta lại không có cơ hội được thấy."

"Ngươi không xứng…Nhắc tới nàng!"

Người dưới đất cố gắng đứng lên, giọng nói ồm ồm khiến Tiêu Ngữ kinh hãi. Thân thể hắn đã hết ức suy yếu, thuốc hay châm kim cũng khó cứu chữa.

Quả nhiên, còn chưa dứt lời, người nọ đã phun ra một ngụm máu đen, lại ngã xuống đất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình." Ninh Ký không có kiên nhẫn nhìn tiếp, lùi về sau vài bước, phẩy tay. Từ trong làn sương mù dày đặc đột nhiên có mấy chục tên áo đen xuất hiện, giương cung bạt kiếm chỉ thẳng vào người dưới đất.

Đồng tử Tiêu Ngữ co rụt lại, không hiểu sao bóng dáng người này lại trông rất quen, nàng không muốn nhìn thấy hắn phải mất mạng như vậy.

Nàng lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, lại không thể nghĩ ra cách gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn vạn tiễn được bắn ra ……

"Uỳnh!"

Tiêu Ngữ đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình đang nằm mơ. Nàng lau mồ hôi trên trán, xuống giường đóng cửa sổ lại, dựng bình sứ trên án thư bị thổi đổ.

Sau khi ngồi xuống, nàng vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh.

Từ khi Ấu Thanh nhắc tới Ninh Hàn hôm qua, tinh thần Tiêu Ngữ vẫn luôn không yên. Buổi trưa hôm nay định nghỉ ngơi một lát mà lại mơ thấy ác mộng như vậy.

Người mặc ngân giáp trong mộng trông rất quen nhưng nàng lại không nhớ nổi đó là ai.

Nàng nhiua mày, quyết định không nghĩ nữa, dù sao cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

"Tiểu thư, Chu tiểu thư tới." 

Giọng của Ấu Thanh từ bên ngoài vang lên, sau đó cửa bị đẩy ra, một nữ tử áo xanh tiến vào, cười sảng khoái.

"Lại ham ngủ phải không? Chẳng lẽ là vì chuyện này mà bị Tướng quân cấm túc?"

Tiêu Ngữ mỉm cười, đứng dậy nghênh đón: 

"Chỉ là hơi mệt nên mới ngủ nhiều, nào có ai lại giễu cợt người khác như vậy!"

Chu Tương Ái cũng không giận, chỉ kéo tay nàng tới trước bàn trang điểm, nói: 

"Mau chọn một bộ trang sức rồi trang điểm thật đẹp đi, lát nữa có khách tới đó."

"Nhưng cha phạt cấm túc ta, đêm nay sợ là không ra khỏi Tây Uyển được." 

Tiêu Ngữ mím môi cười, sau đó giả bộ tiếc nuối, buồn bã nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!