Chương 29: (Vô Đề)

Ấu Thanh lại gần, nói với giọng điệu thần bí: 

"Nô tỳ nghe tỳ nữ ở Hoàng trạch nói, ngày xưa Nhạn Châu khô hạn, mấy tháng liền không có mưa. Mọi người thấy sắp không sống nổi nữa thì một nữ tử che mặt từ quê tới đứng dậy, nói mình là thần linh chuyển thế, có cách giải quyết đại hạn này."

"Mọi người đều không tin, nàng ta cũng không giải thích, chỉ lấy một cây chủy thủ ra đâm vào ngực! Máu của nữ tử đó phun ra, bắn xuống đất, chỉ một lát sau, trời bắt đầu đổ mưa, khoảng ba ngày ba đêm! Dòng sông khô cạn lúc trước cũng đã đầy nước!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Thật sự thần kỳ như vậy sao?" 

Tiêu Ngữ trợn tròn mắt.

"Dù sao thì dân bản xứ đều nói vậy," Ấu Thanh lấy bánh ngô còn thừa trong rổ ra cắn một miếng, "Trước khi chết nàng ta để lại di ngôn, nói là để nàng ta về với sông nước. Vì thế bá tánh Nhạn Châu đã bọc nàng bằng vải bố, thả trôi sông, còn tu sửa miếu thần ở bên bờ, hàng năm đều đi tế bái."

"Hóa ra là vậy," Tiêu Ngữ gật đầu như suy tư gì, trong lòng có chút nghẹn ngào, "Nàng ấy cũng là một người có tâm với bách tính thiên hạ."

Ấu Thanh nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, vội an ủi: 

"Tiểu thư đừng nghĩ nhiều, đã nhiều năm trôi qua, bây giờ lễ tế linh hồn người chết đã không còn như năm đó nữa rồi!"

Nàng cười nói: 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Các nữ nhi chưa xuất giá trong thành thích tham gia hội đèn lồng đêm nay nhất, nghe nói, có thần linh phù hộ, đêm nay có thể gặp được ý trung nhân!"

Mặt Tiêu Ngữ hơi ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước, giận dữ nói: "Chỉ biết cười đùa thôi!"

"Đi mà, đi mà!" 

Ấu Thanh biết Tiêu Ngữ sẽ không giận, nên cũng không sợ mà làm nũng, "Tiểu thư đã định chung thân đại sự rồi, còn nô tỳ thì chưa yên lòng đâu!"

"

Làm gì có nữ nhi mà không muốn gả đi như vậy!" 

Tiêu Ngữ cười mắng, "Được rồi, tùy ngươi, nhưng mà chúng ta đến nói một tiếng với Tô quản gia để ông ấy đỡ lo ……"

"Tiểu thư đừng lo, cứ đi đi," đúng lúc này, Tô Nguyên Thành đẩy cửa vào, cười nói, "Nhưng mà phải để Triệu công tử đi theo, gần đây rất loạn, ta thật sự không yên tâm."

"Tô quản gia đúng đó." 

Thấy Tô Nguyên Thành tiến vào, Tiêu Ngữ thu lại nụ cười theo bản năng, đứng dậy hành lễ.

Triệu Tĩnh ở bên cạnh nghe xong, thật thà lên tiếng, kết quả là bị Ấu Thanh xem thường, vội cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.

"Không thì Tô quản gia đi cùng chúng ta đi!" 

Ấu Thanh đề nghị, "Nhiều người thì càng náo nhiệt."

"Lão nô đã lớn tuổi rồi," Tô Nguyên Thành xua tay, "Bộ xương già này không chịu nổi dày vò nên không đi đâu."

Đang nói thì Tiểu Hổ bưng một mâm dưa hấu đã cắt xong chạy vào, Tiêu Ngữ nhìn gáy Tiểu Hổ, nói: 

"Không thì để Tiểu Hổ đi dạo cùng chúng ta đi, dù sao vẫn là hài tử, chắc là sẽ thích mấy trò ở hội đèn lồng nhỉ."

Tiểu Hổ nghe xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin được, nhưng lúc quay đầu lại nhìn sắc mặt người phía sau thì lại cúi đầu.

Sắc mặt Tô Nguyên Thành hơi khó coi: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!