"Công tử," trong xe ngựa, Mộ Vũ nhẹ giọng nói, "Đã biết chỗ ở củaTiêu tiểu thư, ở nhà cũ Tiêu gia hẻm Kính Hoa thành Đông."
Ninh Hàn vốn nhắm mắt ngồi im, nghe vậy chậm rãi mở mắt, trầm giọng nói:
"Đi xem."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vâng."
Trong bóng đêm yên tĩnh, xe ngựa chạy trên đường lát đá đột nhiên quay đầu, lập tức chạy tới thành Đông.
Rất nhanh, xe ngựa giảm tốc độ, từ từ dừng lại, Ninh Hàn xuống xe, đứng ở đầu hẻm, lẳng lặng nhìn cửa lớn cuối hẻm nhỏ, mặc cho thời gian trôi qua.
Gió đêm hơi lạnh thôi qua, làm tóc mai Ninh Hàn tung bay. Mộ Vũ ở bên cạnh nhìn thấy, trong làn tóc tung bay, hàn băng trong ánh mắt cũng dần nhu hòa.
Hắn giật mình, mở miệng nói: "Vương gia, trở về đi, khởi phong."
Ninh Hàn không nói gì, rất lâu sau, lạnh nhạt nói:
"Các ngươi đi đi, ta nhìn nàng thêm chút nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vương gia, tại sao ngài không trực tiếp đi tìm Tiêu tiểu thư?"
Mộ Vũ không đành lòng thấy Ninh Hàn như vậy, khẽ cắn môi hỏi, "Tiêu tiểu thư là Vương phi tương lai, ngài đi tìm nàng cũng là lẽ thường tình."
Nghe vậy, Ninh Hàn xoay người, nói:
"Ngươi quên lý do lần này chúng ta tới Nhạn Châu rồi?"
"Bắt giặc cỏ, thăm dò…… Tình hình địch."
Giọng Mộ Vũ yếu dần.
"Không tồi."
Ninh Hàn xoay người, yên lặng nhìn phía trước, giọng nói dần trở nên âm trầm, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ rất rõ ràng, "Chưa thăm dò được tình hình địch, sao ta dám liên lụy tới nàng?"
Mộ Vũ ngây ra một lát, hơi hé miệng, lúc vừa định nói gì thì bỗng một vang lên tiếng mở cửa, hai người nhìn nhau, lập tức trốn sang một bên.
Chỉ nghe sâu trong hẻm nhỏ vang lên một giọn nói già nua:
"Tiểu thư, nếu ngài hít thở không khí thì ở trong sân cũng được, sao phải đòi ra đây ngồi!"
"Nói ra thì cũng không có gì, nhưng bó tay bó chân trong kinh thành lâu rồi, muốn trải nghiệm cảm giác ngồi trước cửa hóng gió," Sau đó vang lên một giọng nữ êm ái. Vừa mới nghe được giọng nói này, mắt Ninh Hàn hơi trợn to, ngón tay nắm chặt tay áo càng ngày càng chặt, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, lại nghe thấy giọng nữ tiếp tục nói, "Tô quản gia không khỏe, mau về phòng đi, có Ấu Thanh ở đây với ta là được."
"Haiz, lão nô lớn tuổi rồi, không còn dùng được, nếu không thì đã có thể tám chuyện với tiểu thư," Tô Nguyên Thành thở dài, nói, "Vậy lão nô về trước, gió lạnh, tiểu thư cũng đừng ở ngoài lâu."
"Ta biết rồi."
Tiêu Ngữ gật đầu, lại thấy Tô Nguyên Thành hô vào trong, "Tiểu Hổ, lại đây cầm đèn cho tiểu thư!"
Một thiếu niên gầy gò chạy từ bên trong ra, như đã chờ ở đó từ sớm, tay cầm một cái đèn lồng vàng óng ánh.
"Không cần phiền phức như vậy!"
Tiêu Ngữ thấy thế thì vội đứng dậy, cười nói, "Ta và Ấu Thanh chỉ muốn ở bên ngoài ngắm trăng, thuận tiện nói chút chuyện riêng tư, mau để Tiểu Hổ đi ngủ đi, để đèn lồng lại là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!