Ánh mắt Ninh Hàn sâu thẳm, dưới ánh mắt hoảng sợ của Ninh Ký, chậm rãi nói:
"Ta không muốn nghe thấy tên A Ngữ từ miệng ngươi, ngươi không xứng."
Nói rồi, hắn buông tay ra, đứng dậy phủi tay áo, xoay người đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ninh Hàn! Ngươi thật to gan!"
Ninh Ký hoàn hồn, đột nhiên bò dậy, hô lớn, "Ngươi dám đánh ta, ngươi, ngươi có tư cách gì để đánh ta?!"
"À ta biết rồi," hắn vuốt ngực, cười mỉa nói, "Là vì phủ Tướng quân sao? Hừ! Ta nói cho ngươi biết, chỉ bằng ngươi mà muốn độc chiếm phủ Tướng quân ư? Nằm mơ đi!"
Ninh Hàn dừng bước, một lúc sau, đưa lưng về phía hắn, mở miệng nói:
"Thánh chỉ tứ hôn là ta tự mình đi xin, ta chưa bao giờ mơ ước tới phủ Tướng quân."
Hắn xoay người, nhìn Ninh Ký, nói:
"Từ trước đến nay, người ta yêu chỉ có một mình A Ngữ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ha…… Ha ha……"
Nghe vậy, Ninh đầu tiên Ký ngây ra một lát, sau đó như nghe được một chuyện rất buồn cười, cất tiếng cười to, sau đó chỉ vào Ninh Hàn nói, "Tới giờ này rồi mà ngươi còn nói chuyện này với ta sao? Buồn cười, thật là buồn cười! Nói cho ta biết, phụ thân củaTiêu Ngữ là ai?"
Hắn tiến lên một bước, hung tợn nói:
"Không sai, là nhất phẩm Đại Tướng quân đương triều, nắm trong tay toàn bộ binh sĩ tinh nhuệ nhất Đại Ngụy! Nếu không vì điều này thì ai sẽ cưới một nữ nhân ngốc nghếch như vậy chứ? Chẳng qua ngoài miệng ngươi nói tốt thôi, không chừng trong lòng ……"
"Ầm!"
Lại vang lên một tiếng rên, Ninh Ký lại ngã xuống đất, chẳng qua lúc này xương sườn không đau mà là hàm răng, một cái răng cửa rụng xuống. Ninh Ký rất đau, ôm miệng đang máu chảy không ngừng, nói mơ hồ không rõ:
"Giết ngươi……"
"Nhị ca tốt nhất là nên thận trọng từ lời nói đến việc làm," Ninh Hàn thả lỏng cổ tay, lạnh nhạt nói, "Dù sao ta cũng là cốt nhục của phụ hoàng, mong rằng nhị ca đừng mang tội giết hại hoàng tự."
"Ngươi……"
Nói xong, Ninh Hàn cũng không ở lại, lập tức đẩy cửa đi ra, Sầm Phong dựa vào cạnh cửa nhảy dựng lên, rất có mắt nhìn đưa một cái khăn ướt qua. Ninh Hàn nhận lấy, cẩn thận lau từng kẽ ngón tay, sau đó đưa lại:
"Hồi phủ thì đốt đi."
"Vâng ạ."
Sầm Phong đồng ý.
Cất khăn vào ngực, hắn lại không nhịn được nhìn vào trong, lẩm bẩm:
"Hiển Vương kia đúng là chật vật thật! Hừ! Đáng đời!"
Ninh Hàn liếc mắt qua, làm như không nghe thấy, hỏi:
"Huệ Vương có động tác gì không?"
"À, có có," Sầm Phong vội vàng tiến tới thấp giọng nói, "Đã sắp xếp người ở gian phòng bên cạnh, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của ngài và Hiển Vương. Nhưng mà ngài yên tâm đi, bọn họ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!