Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời bên ngoài trong xanh, gió nhẹ mây trôi. Ánh nắng ấm áp điểm những tia vàng qua khe hở cửa sổ, chiếu xuống mặt đất trong phòng.
Tiêu Ngữ sửng sốt hồi lâu, nâng giơ tay, nhẹ nhàng kéo tay áo đang bị Ấu Thanh nắm chặt, vén lại tóc, nói: "Ta đã biết, ngươi trước đi xuống đi."
"Tiểu thư?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ấu Thanh không thể ngờ được tiểu thư nhà mình sẽ có phản ứng như vậy, nhưng tiểu thư chưa bao giờ nghe được chuyện này! Sao lại không sốt ruột chút nào vậy?
Tiêu Ngữ đưa lưng về phía nàng, nói bằng giọng lạnh nhạt:
"Ta đã khỏe hơn rồi, muốn rửa mặt chải đầu, ngươi tới phòng bếp bưng bữa sáng tới giúp ta."
"…… Vâng."
Nếu Tiêu Ngữ đã nói như vậy, cho dù trong lòng vẫn còn băn khoăn, nhưng Ấu Thanh cũng chỉ lui ra.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, người Tiêu Ngữ khẽ lay động, sau đó từ từ trượt xuống bàn bên cạnh, chán nản ngồi xuống ghế.
Hai má đỏ ửng, trên đỉnh đầu như bốc khói, nàng vùi mặt vào lòng bàn tay, rất lâu sau cũng không chịu buông ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—— nàng nhớ tới chuyện hôm qua.
"Nàng tin ta không?"
"…… Ta tin ngươi."
"…… Không hối hận?"
"Ừ…… Không hối hận……"
Tiêu Ngữ xấu hổ chết đi được, mấy lời này là sao chứ? Xong rồi, sau này sẽ không còn đường gặp người nữa!
Sau khi bình tĩnh trở lại, mặt nàng nóng bừng ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy chén thuốc màu xanh trên tủ, trong phút chốc nàng như một con rùa, lại chôn mặt về.
—— Đó là Ninh Hàn đặt ở đó.
Hôm qua sau khi nàng ngủ, chỉ một lát sau đã bắt đầu sốt, Ninh Hàn ở bên cạnh chăm sóc nàng, mãi mới đỡ sốt.
Trong lúc nàng có chút ý thức, mơ hồ nhớ ra Ấu Thanh và Đậu thị tới xem vài lần, nên tưởng là họ chăm sóc.
Kết quả ban đêm lại phát sốt lần nữa, trong lúc mê man nàng có cảm giác được mình được nâng dậy, dựa vào lồng ngực ấm áp rắn chắc, có người nhẹ giọng gọi nàng:
"Yên Yên, dậy uống thuốc."
Một thìa thuốc được đưa tới bên môi, nàng nhắm mắt cau mày, rầm rì nói:
"Không uống…… Đắng……"
"Ngoan, uống thuốc thì sẽ không bị đau đầu."
Giọng nói trầm thấp vẫn nói không ngừng.
"Không muốn, không muốn uống……"
Tiêu Ngữ được ôm như vậy trong trạng thái mê man, nàng như được trở lại thời niên thiếu. Sau khi bị bệnh, nàng luôn làm nũng để phụ thân bận bịu công việc dỗ uống thuốc. Tiêu Bỉnh yêu thương nữ nhi, mỗi lúc như vậy, ông luôn gác lại công việc, không ngại phiền ôm lấy nàng, dỗ nàng uống một thìa thuốc ăn một viên đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!