Chương 18: (Vô Đề)

Ninh đứng ở đó, hai tay buông thõng bên người, bàn tay hơi nắm lại. Một lát sau, đôi môi đang mím chặt của hắn mấp máy: 

"…… Nàng biết ta sẽ đến."

"Ừ." 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Ngữ gật đầu, xoay người ngồi dậy, nói, "Ta biết."

Nghe vậy, hai tai Ninh hơi đỏ lên nhưng khó phát hiện ra, hắn hơi quay đầu: 

"…… Nàng gạt ta nói nàng ngủ rồi."

Tiêu Ngữ không nhịn được, lấy tay áo che mặt, thấp giọng cười, mắt cũng cong như trăng lưỡi liềm.

"Ngươi cũng nghe được chuyện này cơ à?" 

Nàng vừa cười vừa nói, "Xem ra là đã ẩn núp trong viện từ lâu rồi."

"—— không cho cười!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Hàn gầm nhẹ, nắm tay chặt thành, cổ hiện lên gân xanh.

"Được, được, được, ta không cười nữa." 

Thấy thế, Tiêu Ngữ vội nén cười, ngồi một cách đoan trang.

Ninh Hàn có được câu trả lời nên cũng không nói gì nữa, nhưng ngực vẫn hơi phập phồng.

Tiêu Ngữ nhìn đứng người đối diện, lông mi hơi rũ xuống, tai ửng hồng thậm chí đã lan xuống cổ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi đáng yêu.

Hắn như một đứa trẻ khẩu thị tâm phi, rõ ràng là lo nàng lo muốn chết, nhưng vẫn mạnh miệng rống lên khi bị nói trúng tim đen, cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

"Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi đây."

Có lẽ là không chịu nổi ánh mắt này của nàng, Ninh Hàn xoay người định rời đi, nhưng lúc người đằng sau lên tiếng thì liền đứng lại.

"A Hàn ——"

Tiêu Ngữ gọi một tiếng, nói: 

"Ta có lời muốn nói với ngươi."

Ninh Hàn đưa lưng về phía nàng khoảng chừng thời gian một chén trà nhỏ, lúc này mới từ từ xoay người lại: 

"Chuyện gì vậy?"

Tiêu Ngữ mỉm cười, sau đó nghiêm mặt nói: 

"Cảm ơn."

"…… Cảm ơn gì chứ?" 

Một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt Ninh Hàn.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!