Không biết từ khi nào bên ngoài đã nổi gió, thổi qua khe cửa sổ đang hé mở, rõ ràng là mùa hạ, nhưng Tiêu Ngữ lại cảm thấy lạnh cả người.
Đậu thị nhìn thời tiết bên ngoài, nói "Trời sắp mưa rồi", đứng dậy đóng cửa sổ vào, tiếng gió gào thét đã bị ngăn lại bên ngoài, lúc này Tiêu Ngữ mới hồi phục lại tinh thần.
"Ý nương là…… Tên tiểu thái giám kia bị……"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Ngữ run giọng nói.
Đậu thị chậm rãi nói vẻ mặt hiếm thấy:
"Hôm ấy, bọn ta đang tán gẫu ở Trúc Hiên thì cung nữ đột nhiên tới báo tin, nói con không cẩn thận bị trượt chân rơi xuống nước. Lúc ấy ta rất luống cuống, bình thường con cẩn thận như vậy, sao có thể lại vô duyên vô cớ rơi xuống hồ được!"
Bà ngừng một lát mới nói tiếp:
"Lúc ta chạy tới, cả người con đã ướt đẫm, nằm hôn mê trên cỏ, đứng bên cạnh con là một tiểu thái giám người cũng ướt sũng. Chắc là hắn đã cứu con lên."
"Từ từ đã ạ," Tiêu Ngữ nghe đến đó liền ngắt lời Đậu thị, nghi ngờ nói, "Người cứu con lên bờ là một…… Thái giám?"
Đậu thị gật đầu, Tiêu Ngữ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi lại một lần:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chắc chắn không phải là người khác ạ?"
"Người đó mặc cung phục màu xanh xám, sao con lại nhận lầm được?"
Đậu thị lại xác nhận lần nữa, "Huống hồ sau đó người kia còn lấy ra mấu chốt chứng cứ con bị hạ thuốc, ta sẽ không nhớ lầm."
Tiêu Ngữ gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại hỏi:
"Sao hắn lại có chứng cứ ạ?"
"Con cứ nghe ta nói hết trước đã," Đậu thị vỗ tay Tiêu Ngữ, nói, "Hoàng Hậu sai người mời thái y tới, nhưng ta thấy bà ta không hề hoảng hốt thì biết ngay, chắc chắn thái y được mời đến cũng là người của bọn họ. Nhưng có thể là do ông trời có mắt, hôm ấy Hoàng Thượng lại tình cờ ở gần chỗ quý nhân ngắm hoa, thấy cung nữ đi mời thái y thì đi theo tới luôn."
"Hoàng Hậu vừa nhìn thấy Hoàng Thượng thì rõ ràng đã trở nên luống cuống. Lúc này, thái giám cứu con đột nhiên quỳ trước mặt mọi người, nói con không chỉ đơn giản là bị chết đuối, chắc là bị hạ thuốc, mong Hoàng Thượng minh xét."
Tiêu Ngữ càng nghe càng hoang mang:
"Vị thái giám đó không phải người trong cung của Hoàng Hậu sao? Tại sao hắn phải mạo hiểm ra mặt như vậy?"
"Ta cũng không rõ nữa, nhưng hình như thái giám kia cũng có học hành, có biết chút y thuật," Đậu thị nhớ lại nói, "Hắn nói sau khi cứu con lên bờ thì thấy được đầu ngón tay con có màu xám, đây là dấu hiệu của người bị hạ mê hồn tán mà gặp phải nước lạnh. Hắn còn nói lúc còn bé nhà hắn mở y quán, chắc chắn không thể sai được."
"Hoàng Hậu nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, Hoàng Thượng cũng trầm mặt, lập tức tuyên Trần thái y tới. Chắc con còn nhớ Trần thái y nhỉ, lúc con còn nhỏ sốt cao không hạ, ông ấy đã tới khám bệnh cho con."
"Trần thái y là người đáng tin," Tiêu Ngữ gật đầu, "Sau đó thì sao ạ?"
Đậu thị cúi đầu day trán, khi ngước mắt lên, trong mắt hiện ra tia sắc bén, lạnh lùng nói:
"Sau khi Trần thái y khám cho con xong, xác nhận con bị hạ dùng mê hồn tán!"
"Hoàng Thượng giận tím mặt, hạ lệnh phong tỏa Ngự Hoa Viên, sai người kiểm tra chén bát con đã dùng, cuối cùng tìm được mê hồn tán còn sót lại trong chén trà ……"
"Yên Yên, ta không nên dẫn con tới đó!"
Nói đến này, Đậu thị hối hận vô cùng. Tiêu Ngữ vội vàng an ủi:
"Nương, là do Hoàng Hậu và Ninh Ký tâm địa độc ác, cho dù chúng ta có cảnh giác đề phòng thì cũng có lúc sơ sẩy, nương đừng quá tự trách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!