Chương 1: (Vô Đề)

Mùa đông, năm Gia Nghĩa thứ mười sáu.

Bầu trời u ám, mây đen bao phủ, gió lạnh thấu xương cuốn theo cả đất cát và tuyết, thổi qua làm rát cả mặt.

Tiêu Ngữ ngồi bên cửa sổ, tóc xõa ra, lẳng lặng nhìn cái cây chết khô trong sân, vẫn không động đậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên người nàng chỉ mặc trung y màu trắng, giờ phút này đã sớm bị gió lạnh thổi qua lạnh run, nhưng dường như Tiêu Ngữ vẫn không cảm thấy gì, vẫn nhìn thẳng vào cành cây khô cằn mục nát, như muốn nhìn ra hoa.

Cánh cổng đổ nát phát ra tiếng động, hàng loạt tiếng bước chân truyền đến, chẳng mấy chốc đã có người tiến vào.

"Tội phụ Tiêu thị, Thánh Thượng có chỉ," giọn nói bén nhọn xuyên vào tai nàng, "Đại Tướng quân Tiêu Bỉnh có ý định mưu phản, đáng lý ra nữ nhi Tiêu Ngữ phải chịu hình phạt chém ngang lưng, nhưng niệm tình cũ, ban một ly rượu độc, tự mình kết liễu, khâm thử."

Tiêu Ngữ ngơ ngác quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc.

Nàng nhận ra người này

- Ngụy Dung, người này từng là thiếp thân nội thị, bây giờ là đại nội tổng quản.

Nàng lại xoay đầu sang chỗ khác.

Hiển nhiên hành động này đã chọc giận Ngụy Dung, hắn chửi ầm lên: 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ngươi đúng là tiện phụ không biết tốt xấu, còn không nhìn xem ngày hôm nay ngươi có gì vẻ vang? Hoàng Thượng đã sớm ghét bỏ ngươi, ngươi cho rằng ngươi là gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là nữ nhi của tội thần mà thôi! Bây giờ Thánh Thượng ban cho ngươi một ly rượu là đã nhân từ lắm rồi, còn không mau mau quỳ xuống tiếp chỉ!"

Tiếng mắng chửi chua ngoa giống như phụ nhân chửi khiến Tiêu Ngữ cảm thấy ồn ào, nàng mấp máy đôi môi nứt nẻ, phát ra âm thanh kỳ cục: 

"Làm phiền Ngụy tổng quản đặt lên bàn đi, lát nữa ta sẽ uống."

"Ui, vậy thì không được!" 

Ngụy Đung phẩy ống tay áo, cười lạnh nói, "Bọn ta phụng lệnh Thánh mệnh, phải tận mắt thấy nương nương lên đường!"

Nghe vậy, Tiêu Ngữ im lặng một lát, đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn.

"Vậy không làm chậm trễ của thời gian công công nữa," mặt nàng vô cảm, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Ngụy Dung, "Ta uống luôn đây."

Ngụy Dung bị đôi mắt này nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, quay đầu tránh đi, thuận tiện đạp tiểu thái giám bên cạnh một cái: 

"Thất thần làm gì? Rượu đâu!"

Tiểu thái giám lảo đảo suýt ngã, vội vàng tiến lên hai bước, cầm bầu rượu lên, run rẩy rót  một ly.

Tiêu Ngữ đưa tay ra, cầm lên chén rượu bằng đôi tay khô nứt nẻ, đưa lên môi.

Vội vã để ta chết như vậy sao? Nàng hơi muốn cười, cong khóe môi, nhưng không thể cười nổi.

Quên đi, nàng nghĩ.

Giơ tay lên, rượu trong chén trào vào cổ họng, ngay sau đó, cổ họng như bị lửa đốt, bụng bắt đầu quặn đau, nàng không chống đỡ nổi, ngã xuống đất.

Tiêu Ngữ đau đến toát cả mồ hôi lạnh, trong lúc hoảng hốt, nàng thấy Ngụy Dung chán ghét phỉ nhổ xuống đất, xoay người rời đi.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, nàng thở phào nhẹ nhõm, định tìm một tư thế thoải mái hơn để nằm, lại phát hiện tay chân không còn cử động được nữa.

Thật đáng thương mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!