Chương 28: (Vô Đề)

Không đành lòng để con trai ở goá, Trang Ngộ vẫn là kiềm chế lại nắm đấm của mình, cũng chừa lại không gian đủ cho hai người bọn họ. Trang Trạch Ân để Trịnh Kim Long mang món ăn lên hết rồi ra ngoài bận rộn, y một ngày không làm việc thì toàn thân không thoải mái. Kêu y ở trường học thật sự là dằn vặt y.

Trang Trạch Ân vừa ăn vừa nói chuyện với Hàn Cảnh Sâm: "Chú thấy vẻ mặt của ba con không? Con cảm thấy ông ấy như đang muốn giết chú."

Hàn Cảnh Sâm nhún vai nói: "Cho nên con chẳng lẽ không cảm thấy chú rất thảm sao? Theo đuổi vợ đều phải tuỳ thời bất chấp nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại..." Y chậm rãi tiến tới gần mặt Trang Trạch Ân, nói: "Có một câu nói là "chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu"."

Trang Trạch Ân vẫn là một bộ mặt vô tội, nói: "Chú Hàn, con còn chưa thành niên."

Mỗi lúc như thế này, Hàn Cảnh Sâm đều sẽ có một loại cảm giác tội lỗi. Cái cảm giác tội lỗi này cũng là nguyên nhân làm cho y chưa bao giờ vượt qua bước cuối cùng, trước khi thành niên, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tiếp xúc trên thân thể nào với Trang Trạch Ân, bao gồm hôn môi. Cùng lắm chỉ là kéo kéo tay, đây đã là cực hạn rồi.

Trang Trạch Ân thấy chú Hàn thân sĩ như vậy, bỗng nhiên lại muốn trêu chọc y. Thế là nhanh chóng kéo gần khoảng cách của hai người, hai cánh tay ôm lấy Hàn Cảnh Sâm, nói: "Nghĩ tới cũng thấy chú Hàn rất thảm, như vậy đi! Chú Hàn có muốn 1 chút phúc lợi hay không? Nếu như nói con còn có ưu điểm gì, trẻ tuổi cũng được tính là ưu điểm ha? Chú Hàn có muốn ăn 1 chút cỏ non không?"

Hàn Cảnh Sâm:.... Con tốt nhất mãi mãi đừng thành niên.

Trang Ngộ đi rồi quay trở lại, đúng lúc nghe được câu nói này của Trang Trạch Ân. Lúc y muốn quay người rời đi thì cũng đã muộn rồi, bởi vì Trang Trạch Ân đã từ trong cổ của Hàn Cảnh Sâm ngẩng đầu lên, thấy được Trang Ngộ vẻ mặt ngại ngùng đứng ở đó. Thế là như thấy quỷ sống mà đẩy Hàn Cảnh Sâm ra, rất muốn giải thích 2 câu, nhưng lại cảm thấy chính mình không biết phải nói thế nào.

Thế là giơ hai tay lên lau mặt 1 cái, nói: "Cha, hay là cha ăn cùng tụi con đi?"

Trang Ngộ bình tĩnh đi đến bên cạnh lấy áo khoác của mình, nói: "Không, có một người bạn cũ hẹn cha chơi cờ, các con ăn đi." Nói rồi y cầm lấy áo khoác đi xuống lầu, chỉ là sau khi xuống lầu Trang Trạch Ân nghe được 1 trận âm thanh lạch cạch. Chắc là không cẩn thận đụng phải thùng rác ở trong góc tường, nghe âm thanh chai lọ trong thùng rác lăn ra chắc là rơi đầy đất rồi.

Trang Trạch Ân trong lòng nói, cha đi đường thế nào mà không cẩn thận vậy chứ?

Hàn Cảnh Sâm lại có chút muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng. Tiểu tử này phỏng chừng đang ngại ngùng đây, chính mình nếu như cười rộ lên, có chút cảm giác đạt được tiện nghi còn khoe mẻ.

Thế là cả 1 bữa cơm, Trang Trạch Ân ăn vô cùng yên tĩnh. Hàn Cảnh Sâm thừa cơ gắp cho hắn vài món ăn, Trang Trạch Ân còn ngoan ngoãn nói cám ơn. Vừa ăn vừa suy nghĩ, có phải là nên tìm thời gian nói chuyện với cha không? Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều vạch rõ ngọn nguồn, tóm lại cũng không thể giấu giấu diếm diếm cả 1 đời.

Cuối cùng cũng ăn xong, Hàn Cảnh Sâm chỉ vào túi văn kiện bên cạnh Trang Trạch Ân, nói: "Ở đây đều là những thứ chú tỉ mỉ sắp xếp lại, con có thể chuẩn bị trước 1 chút. Đừng lo lắng có cái gì mà nội dung 18+, những thứ chú tìm đều thích hợp cho người chưa thành niên xem, thậm chí không có chút gì nhạy cảm. Những thứ mà bây giờ con cần là học tập thường thức, về phần những chuyện khác, chú sẽ từ từ dạy con."

Trang Trạch Ân:...

Không biết có phải là bị kích thích hay không, hắn trước tiên theo bản năng nhìn ra cửa một chút, sau đó nói: "Con biết rồi ạ, yên tâm đi chú..."

Hàn Cảnh Sâm một câu còn chưa nói xong, dưới lầu lại truyền đến âm thanh ầm ĩ.

Trang Trạch Ân xuống lầu, vừa lúc thấy được cha đang nhìn xuống từ ban công lầu 2. Náo nhiệt như vậy, y sẽ cố hết sức không tham gia vào. Y không sợ Trang gia, nhưng lại sợ mang đến phiền phức cho Trang Trạch Ân.

Dù sao bây giờ đối với Trang Ngộ mà nói, y chỉ là một người đã thoát khỏi Trang gia mà thôi. Nếu như y biết Trang gia đối với con trai y đã từng tạo thành tổn thương như vậy, e rằng sẽ trực tiếp lấy một khẩu súng AK càn quét Trang gia.

Trang Trạch Ân lập tức cùng Hàn Cảnh Sâm xuống lầu kiểm tra, chỉ thấy Trịnh Kim Long bị một người đàn ông cao lớn mặc 1 thân hàng hiệu nhưng mặt mày lưu manh ngăn chặn ở chỗ đó. Trịnh Kim Long đã đủ cao rồi đi? Thân cao 185cm, làn da màu lúa mạch lại có sự khoẻ đẹp của học sinh chuyên thể dục. Nhưng đối phướng lại ước chừng cao hơn y nửa cái đầu, ít nhất cũng phải 190cm trở lên.

Hàn Cảnh Sâm vừa thấy khuôn mặt của người đó, lập tức kéo Trang Trạch Ân, nói: "Trước xem tình hình đã, đừng vội qua."

Trang Trạch Ân chưa từng chính thức lộ diện ở con phố mỹ thực này, ngoại trừ mấy ngày mới bắt đầu hắn đang bận rộn, phía sau vẫn luôn là Trịnh Kim Long toàn quyền đại diện. Thế là hắn gật gật đầu, cũng tính yên lặng theo dõi tình hình. Hắn luôn cảm thấy người đàn ông đứng đối diện với Trịnh Kim Long có chút quen mắt, hay là đời trước đã từng gặp qua?

Hắn cau mày, có một loại dự cảm không tốt.

Trịnh Kim Long lại là nghé con mới sinh không sợ hổ, mặc dù không cao bằng đối phương, nhưng trên phần khí thế lại chiếm chút thượng phong. Y đẩy cái người đàn ông cao to đó 1 cái, nói: "Anh là ai? Tính ăn chực sao? Xem cách ăn mặc của anh cũng ra vẻ là người nho nhã, không đến nỗi ngay cả cơm cũng không ăn nổi đi? Nếu như anh thật sự ăn không nổi, quán ăn của chúng tôi cũng không phải là thấy bách tính bần cùng khốn khổ lại bỏ mặc không lo.

Cho dù anh là ăn mày, mỗi ngày đến xin chút đồ ăn nhặt chút phế phẩm cũng không thành vấn đề. Nhưng anh chọn một đống thức ăn rồi, ăn xong không trả tiền thì cũng thôi đi, còn chỉ đích danh tôi ra đây? Chúng tôi đang làm kinh doanh, sẽ không tranh cấp với người kém hiểu biết vô lại của xã hội. Nhưng anh nếu như thật sự chơi xấu, tôi cũng không sợ anh!"

Trang Trạch Ân nhịn không được gật gật đầu, Trinh Kim Long gần đây đã có tiến bộ rồi, không giống như tư thế côn đồ xã hội lúc ban đầu nữa, lại có thể chất vấn một cách trật tự rõ ràng, khí thế cuối cùng cũng hoàn toàn có thể hold được!

Đáng tiếc đối phương chỉ chỉnh lại quần áo một chút, vẫy tay hướng về phía sau muốn thủ hạ đi lên, dường như hoàn toàn hông bị khí hế của Trịnh Kim Long hù doạ đến. Tiến lên 2 bước, còn sửa lại chút tây trang của Trịnh Kim Long. Nói với Trịnh Kim Long: "Tiểu tử đừng tức giận nha! Chúng ta làm kinh doanh, không phải đều là hoà khí sanh tài sao? Lại nói, tôi ở trong quán ăn nhà mình ăn cơm, không trả tiền thì thế nào?

Có gì sai sao?"

Trịnh Kim Long một phen đẩy ra bàn tay dâm dê của người kia ra, cảm thấy rất tức giận. Chỉ con phố mỹ thực bên cạnh nói: "Anh đùa cái gì thế? Quán ăn nhà anh? Ai cho anh cái dũng khí nói đây là quán ăn của nhà anh vậy?"

Người đàn ông ở đối diện nhìn Trịnh Kim Long phẫn nộ, sửa lại ống tay áo hơi nhăn của mình, nói: "Cậu nói thử xem!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!