Chương 24: (Vô Đề)

Có lẽ là một tháng này làm cho Trang Trạch Ân bận rộn đến mơ hồ, hắn mờ mịt cả nửa ngày, mới nói với Hàn Cảnh Sâm: "Chú Hàn, chú đang đùa con sao? Một tổng tài bá đạo như chú còn cần người đến bao dưỡng sao? Không phải thông thường đều là tổng tài bá đạo bao dưỡng người khác sao?"

Bên đầu dây kia của điện thoại truyền tới tiếng thở dài bất đắc dĩ của Hàn Cảnh Sâm, nói: "Con đừng quên, tài sản và việc kinh doanh của Chân gia đều không phải là của chú. Suy cho cùng chú họ Hàn, cũng không phải họ Chân. Chú chỉ là con nuôi của Chân gia, thành công được gia chủ nuôi dưỡng để sau này làm con rể. Bây giờ gia chủ đều không nhìn đến chú, chú cũng chỉ là một nha hoàn được sai sử cầm lấy chìa khoá.

Đợi chàng đến 30 tuổi, đợi đến cuối cùng vẫn là một người cô đơn lẻ loi, con nói có đáng thương hay không."

Trang Trạch Ân:...

Hắn cảm thấy ấn tượng và đánh giá của mình lúc trước đối với Hàn Cảnh Sâm cũng không chính xác lắm, chú Hàn xác định không phải là một tiểu công chúa thích ôm ôm thích làm nũng chứ? Hắn im lặng vài giây, lại nói: "Chú Hàn, chú nghiêm túc sao?"

Hàn Cảnh Sâm cười một cái, nói: "Đương nhiên là nghiêm túc rồi, Chân gia đối với chú quá không công bằng rồi. Từ nhỏ đem chú ôm về, nói chú chờ đợi, đợi đến khi gia chủ của Chân gia trưởng thành rồi liền có thể cùng chú kết hôn. Kết quả chú đợi đến hơn 30 tuổi, gia chủ trước ghét bỏ chú, gia chủ này không để ý tới chú. Aizz, nếu như sớm biết như vậy, chú thà rằng không đến Chân gia.

Nhưng mà Chân gia cũng thật sự là bá đạo, lúc đó chú còn nhỏ như vậy, cũng không thông qua sự đồng ý của chú liền trực tiếp đem chú về. Nhiều năm như vậy còn truyền bá tư tưởng tẩy não cho chú, kết quả tất cả đều là bọt biển, người Chân gia các con đều là như vậy sao? Lừa đảo."

Trang Trạch Ân:...

Xong rồi, tiểu công chúa đã mở ra hình thức oán phụ, hắn thật sự có chút không chống đỡ nổi.

Đang lúc Trang Trạch Ân không biết nên nói như thế nào cho phải, Hàn Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia lại mỉm cười, nói: "Chú đang đùa con thôi, đừng áp lực. Cho dù chuyện chú nói đều là sự thật, con cũng không cần phải có cảm giác tội lỗi. Chú hôm nay gọi điện thoại cho con là muốn chúc mừng con, nghe nói con hẻm mỹ thực của con được lên tuần san Cuộc Sống Thành Phố H, một phen tuyên truyền miễn phí cho con. Như thế nào? Bây giờ có phải lưu lượng khách bùng nổ rồi hay không?

Người của Chân gia quả nhiên đều có đầu óc kinh doanh, từng giây từng phút liền có thể kiếm được tiền tỷ."

Trang Trạch Ân cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Chú Hàn, chú nói quá rồi."

Hàn Cảnh Sâm nói: "Không có, chuyện chú nói là sự thật. Không phải con, mà là Chân Ly." Chân Ly trời sinh đầu óc thông minh, là một thương nhân đỉnh cấp, lúc đó y là người thúc đẩy sự rung chuyển của một phần thị trường chứng khoáng. Dùng lời của y đến nói chính là thiếu niên vô tri chỉ là muốn chơi thử một chút mà thôi. Không nghĩ tới lại làm cho nhiều người thua lỗ thậm chí mất cả gia sản, y vẫn luôn rất áy náy.

May mà sự rung chuyển này không lớn lắm, cũng không nghe nói có ai bởi vì chứng khoáng thua lỗ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y buồn mấy ngày cũng không giải quyết được gì.

Một lần nữa nghe đến tên của mẹ, tâm tình của Trang Trạch Ân vô cùng phức tạp. Trong một tháng này, hắn cố ý làm cho chính mình bận rộn để không phải suy nghĩ nhiều, nhưng có một số vấn đề hắn nên đối mặt hoặc là phải đối mặt.

Trang Trạch Ân nói: "Chú có thời gian không? Chúng ta gặp nhau đi!"

Hàn Cảnh Sâm không ngờ tới Trang Trạch Ân sẽ hẹn mình, thế là bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, nói: "Được, trưa nay ăn ở đâu? Chú nghe nói con mới mở một nhà hàng tình nhân, lẽ nào không muốn dẫn con rể nuôi từ bé của con đi thưởng thức một chút sao? Nhìn trên phần chú đã đợi con 30 năm rồi."

Trang Trạch Ân:...

Chú Hàn trên con đường thiết lập tính cách băng sơn càng đi càng xa rồi.

Cuối cùng Hàn Cảnh Sâm cũng không thể được như nguyện làm cho Trang Trạch Ân mời y đi ăn lẩu tình nhân, Trang Trạch Ân dẫn y đi ăn quán tôm hùm cay ở đối diện. Lầu hai cũng đã trang hoàng xong rồi, chỉ là còn chưa mở cửa đón khách. Hàn Cảnh Sâm và Trang Trạch Ân ngồi trong một gian phòng nhỏ, Trịnh Kim Long bưng tới mộ đĩa tôm hùm cay lớn.

Trang Trạch Ân hỏi: "Chú Hàn có thể ăn cay không?"

Hàn Cảnh Sâm đáp: "Tạm được, thoạt nhìn mùi vị rất ngon?"

Trang Trạch Ân lấy bao tay sử dụng một lần đưa cho Hàn Cảnh Sâm: " Chú nếm thử đi ạ."

Hàn Cảnh Sâm bắt đầu lột tôm, lột xong liền thử một miếng, lập tức bị cái mỹ vị có một không hai này chinh phục, thế là toàn tâm toàn ý ăn tôm, thẳng cho đến khi đem khay đựng rác bên cạnh đựng đầy vỏ tôm mới hít sâu một hơi, vẫn chưa thoả mãn nói: "Còn không?"

Đối với sức chiến đấu của Hàn Cảnh Sâm, Trang Trạch Ân là trợn mắt há hốc mồm. Hắn nhấn chuông, Trịnh Kim Long lại bưng một đĩa tôm hùm lớn lên. Hàn Cảnh Sâm cuối cùng mới mở miệng nói chuyện: "Chú bây giờ đã biết lưu lượng khách của con hẻm mỹ thực này sao lại lớn như vậy rồi, mùi vị thật sự rất ngon. Đây là món tôm hùm ngon nhất mà chú từng ăn, con là đem nguyên liệu nấu ăn từ trong núi ra sao?

Hay là... Trên tay con có vũ khí bí mật gì?"

Trang Trạch Ân cầm một con tôm hùm, vừa lột vừa nói: "Chú Hàn giả ngốc gì chứ? Lần này con kêu chú đến đây, chính là để hỏi chú, người Chân gia rốt cuộc có bí mật gì? Lần trước chúng ta chỉ mới nói một nữa, lần này có thể đem phần còn lại nói xong không?"

Hàn Cảnh Sâm vô cùng tiếc nuối mà nhúng nhúng vai, nói: "Xin lỗi con, bí mật mà chú biết cũng chỉ là giới hạn bên ngoài mà thôi, bí mật chủ yếu nằm ở trong tay người Chân gia chân chính. Dù sao chú bây giờ cũng không phải là người Chân gia chân chính."

Trang Trạch Ân cũng không muốn hỏi Hàn Cảnh Sâm, muốn trở thành người Chân gia chân chính phải làm thế nào.

Hắn khẽ thở dài, nói: "Vậy có thể đem những chuyện mà chú biết nói hết cho con không? Con bây giờ muốn tìm hiểu một chút, chính mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Dù sao kêu con đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ cũng không hiện thực, bác sĩ sẽ cảm thấy con là một tên bệnh thần kinh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!