Thật ra Hàn Cảnh Sâm là một người không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm cho đến cùng. Nếu muốn theo đuổi Trang Trạch Ân, vậy thì sẽ làm đến mức tốt nhất. Theo đuổi 1 người cũng giống như vậy, hoặc là không theo đuổi, hoặc là phải làm chuẩn bị một cách chu đáo. Thành phố H là địa bàn của y, Trang Trạch Ân còn có thể chạy được sao? Thế là buổi sáng lúc xuống máy bay, buổi chiều liền kêu người đi điều tra hành tung của Trang Trạch Ân mấy ngày nay.
Lúc này trong tay y đang cầm một xấp ảnh chụp thật dày, đứa nhỏ này rốt cuộc đang muốn làm cái gì?
Lúc xem đến 1 tấm hình, mi tâm của Hàn Cảnh Sâm đột nhiên cau lại thật chặt. Chỉ thấy trên bức ảnh đó một người đàn ông mặc tây trang đang ngó dáo dác, lấy tư thái không có ý tốt theo sau Trang Trạch Ân. Hàn Cảnh Sâm lập tức hiểu rõ, người của Trang gia quả nhiên vẫn là bắt đầu động thủ sao?
Hàn Cảnh Sâm liền gọi người tới, kêu người âm thầm bảo vệ Trang Trạch Ân. Chính mình thì lại gọi điện thoại dặn dò thủ hạ: "Gây ra chút phiền toái cho Trang gia, để bọn họ đem lực chú ý chuyển đến chỗ khác."
Thuộc hạ lập tức nghe lệnh đi làm, Hàn Cảnh Sâm tiếp tục kêu người nhìn chằm chằm Trang Trạch Ân, muốn xem thử trong hồ lô của hắn rốt cuộc đang bán cái gì.
Kết quả quan sát 1 ngày, phát hiện Trang Trạch Ân làm việc vô cùng cẩn thận. Không chỉ người mà y phái đi quan sát hắn bị hắn bỏ rơi, ngay cả người của Trang gia đều hai mặt nhìn nhau ở tại chỗ hết nhìn đông rồi nhìn tây, coi chừng cửa hàng nhỏ mà Trang Trạch Ân vừa mới thuê không biết xuống tay từ chỗ nào, đang nổi trận lôi đình nói chuyện điện thoại với người khác.
Trang Trạch Ân lại cố ý vòng một vòng lớn, cuối cùng mới đến được kho hàng ở vùng ngoại ô. Hắn lấm lét nhìn trái nhìn phải, hỏi Trịnh Kim Long: "Cắt đuôi hết chưa? Nhìn thử xem."
Trịnh Kim Long nói: "Yên tâm đi! Ở phương diện này em có kinh nghiệm, ngay cả cái bóng cũng tìm không được. Nhưng mà nói đi nói lại thì, đại ca, anh đắc tội ai sao? Sao lại có nhiều người như vậy theo dõi anh? May mà năng lực thám thính của chúng ta mạnh, nếu không chắc chắn phải bị bọn họ nghe trộm được bí mật quan trọng.
Trang Trạch Ân cười lạnh 1 tiếng, nói: "Mày yên tâm đi, ăn cắp không được." Trang Trạch Ân đã từng tìm cách chứng thực rất nhiều lần, truyền tống trận của hắn bất luận là ai cũng không thấy được, điều duy nhất có thể dẫn đến hoài nghi, chính là sự xuất hiện vô cớ của hàng hoá. Điểm này hắn cũng nghĩ được cách giải thích hợp lý rồi. Kêu Trịnh Kim Long mỗi ngày đều lái xe hàng nhỏ đến ngoài thành đi một vòng, nguỵ trang thành dáng vẻ vội vàng rất bận rộn.
Kho hàng nhỏ này bọn họ chỉ là tạm thời làm trạm trung chuyển một, khi nào có kho hàng của chính mình an toàn hơn, cũng không cần lo lắng như vậy nữa.
Nói trắng ra, sự tồn tại của truyền tống trận này căn bản không khoa học, hoặc là vướn vào trường hợp người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội. Trang Trạch Ân không muốn gây phiền toái, nhất định phải cẩn thận càng thêm cẩn thận.
Kho hàng nhỏ như Trịnh Kim Long đã nói, độ an toàn rất cao. Trang Trạch Ân huỷ giám sát trong kho hàng, chỉ lưu lại cái ở khu vực bên ngoài. Lại giống như kho hàng ở phía sau trường học làm trung gian, cũng ở bên trong giả làm một cái kho hàng. Dưới sự che chở an toàn hai tầng như vậy, lại có Trịnh Kim Long lái xe che dấu hành tung tứ phía, Trang Trạch Ân mới hơi yên tâm được một chút.
Từ khi mới bắt đầu hắn đã biết, đồ mà chính mình mang theo nếu như không bảo vệ kỹ lưỡng, rất có khả năng là có phiền phức. Trang Trạch Ân kỳ thực có vài phần xúc động như vậy, cảm thấy chính mình cần phải có một gia tộc lớn làm chỗ dựa mới có thể. Đây cũng là nguyên nhân hắn vì sao không có cự tuyệt cành ô liu của Chân gia, nếu như bên mẹ thật sự phải dựa vào, hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Đem tất cả chuẩn bị xong, Trang Trạch Ân liền cùng Trịnh Kim Long trở lại khách sạn. Bôn ba cả một ngày trời, hắn đã sớm muốn đi tắm nước nóng. Trịnh Kim Long đi mua cơm chiên trứng, liền mua ở nhà hàng đã cùng bọn họ cạnh tranh kia. Trịnh Kim Long và ông chủ kia không đánh nhau thì không quen biết, trực tiếp thành anh em tốt. Cơm chiên trứng chỉ thu giá vốn, làm cho y đắc ý cả nửa ngày.
Y đem cơm chiên trứng để trên bàn, liền ra ngoài mua đồ uống.
Trang Trạch Ân tắm xong đi ra ngoài, mặc khăn tắm lớn, kéo rèm giữa hai cái giường lại. Một bên lau tóc một bên cởi khăn tắm chuẩn bị mặc quần áo, kết quả quên mất quần lót để chỗ nào. Nghe được bên ngoài có động tĩnh, liền nói: "Giúp tao đem quần lót mặc 1 lần ở trong phòng tắm lấy 1 cái, chắc là lúc đi quên lấy rồi."
Rèm bị kéo ra, 1 cái quần lót được đưa tới. Trang Trạch Ân nói cám ơn, đối phương lập tức nói: "Không có chi."
Trang Trạch Ân mạnh ngẩng đầu, đối diện là 1 khuôn mặt tuấn tú đẹp trai. Hàn Cảnh Sâm đang giữ nguyên tư thế đưa quần lót nhìn qua, anh mắt vô cùng không khách khí mà quan sát cơ thể còn đang trong giai đoạn phát dục của Trang Trạch Ân. Sau khi nhìn xong còn không ngại mà đưa ra đánh giá: "Rất cân xứng, so với chú tưởng tượng còn tốt hơn."
Trang Trạch Ân nghiến răng nói: "Cám ơn!"
Hàn Cảnh Sâm mỉm cười nói: "Không có chi." Nói rồi y cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, từ trong rèm lui ra ngoài, đến phòng khách nhỏ bên ngoài, hỏi: "Các con ăn cái này?"
Trang Trạch Ân nhanh chóng mặc quần áo xong, nói: "Chú Hàn muốn mời khách sao? Ăn tiệc lớn?"
Hàn Cảnh Sâm nói: "Ăn tiệc lớn không thành vấn đề, nhưng trước khi ăn... Chúng ta phải nói chuyện đã?"
Trang Trạch Ân liếc nhìn cơm chiên trứng trên bàn, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Trịnh Kim Long. Trang Trạch Ân liền nói với Trịnh Kim Long: "Tiểu Trịnh, mày ăn đi! Tao cùng đại mỹ nhân gặp được trên máy bay nói chút chuyện, chuyện riêng." Hai chữ "chuyện riêng" trong đó, Trang Trạch Ân nhấn mạnh vô cùng rõ ràng.
Trịnh Kim Long có vài phần hoảng hốt, y theo bản năng mà ồ một tiếng, cho đến khi Trang Trạch Ân và Hàn Cảnh Sâm đã ra khỏi phòng, Trịnh Kim Long mới lẩm bẩm nói một câu: "Đại mỹ nhân sao lại là nam a? Không phải là mỹ nữ sao? Đợi một chút, tính hướng này của Trang ca..." Trịnh Kim Long sinh ra và lớn lên ở trong núi lớn trong nháy mắt có cảm giác tam quan bị đổi mới.
Nói mời ăn tiệc lớn liền mời ăn tiệc lớn, Hàn Cảnh Sâm trực tiếp dẫn Trang Trạch Ân đến nhà hàng buffet hải sản khá có tiếng ở thành phố H. Nhà hàng buffet hải sản này Trang Trạch Ân đã từng nghe qua, rất thịnh vượng, mùi vị cũng rất ngon, nguyên liệu rất tươi mới. Đời trước đã rất nổi tiếng, hắn lại chưa từng đến ăn. Bây giờ suy nghĩ 1 chút, đời trước mặc dù trên danh nghĩa là một người tự do, kỳ thực hắn cũng không hề tự do.
Đời trước ngược lại ăn được, không thể không nói đối với khái niệm tự do, còn phải thể hiện trên hành động.
Trang Trạch Ân nói: "Chú Hàn còn cố ý đặt phòng riêng, là muốn nói cái gì với con?"
Nhà hàng buffet hải sản cao cấp một chút có nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cho nên Trang Trạch Ân và Hàn Cảnh Sâm liền cứ thế ngồi trong đó, thưởng thức canh nấm matsutake Nhật Bản, ăn trước một chút điểm tâm ngọt, một người trong lòng bất chính, một người đầy bụng tính toán.
Hàn Cảnh Sâm đi thẳng vào vấn đề nói: "Chú kêu người theo chân con 1 ngày, con rất cảnh giác, bị cắt đuôi rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là mất dấu. Đối với chuyện này, còn thật sự khiến chú ngoài ý muốn."
Trang Trạch Ân cau mày, vì Hàn Cảnh Sâm thẳng thắn mà thấy bất ngờ. Hắn bưng chén lên, nói: "Quá khen, đây điều là bản lĩnh của Tiểu Trịnh." Sau đó cau mày, nấm của nhà hàng này... thật sự khó ăn! Vẫn là đồ trong núi ăn ngon nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!