Chương 62: Phiên ngoại 2: đi vào không khoa học(3)

Chủ nhật trời trong nắng ấm, Bạch Khôn hẹn Chu Trạch Tục cùng đi ăn trưa. Đợi trong phòng ăn gần một tiếng đồng hồ, Chu Trạch Tục cuối cùng cũng tới.

Bạch Khôn ai óan cáo trạng: "Vất vả lắm mới bớt được chút thời kỳ gian hẹn gặp em, em lại tới trễ."

Chu Trạch Tục không ừ hử gì ngồi xuống, Bạch Khôn ngửi được hương sữa tắm, thóang sửng sốt, lập tức cười xấu xa: "Trước khi tới lại còn tắm rửa thay quần áo? Anh chỉ hẹn em đi ăn cơm thôi mà, em lại định làm gì đây?"

Chu Trạch Tục lườm anh một cái, nói: Cút, rá công trường cả ngày từ trên xuống dưới đều là đất, tôi tắm là để tỏ sự kính trọng của tôi với nhà hàng, liên quân méo gì đến anh?"

Bạch Khôn không cam lòng còn muốn cãi lại, Chu Trạch Tục đã ngoắc gọi order chọn món ăn, gọi xong còn thúc gịuc: "Phiền mọi người nhanh lên một chút, tôi không có thời gian đâu."

Bạch Khôn bất mãn nói: "Buổi chiều em còn muốn đến công trường?!"

Chu Trạch Tục nói như chuyện đương nhiên: "Nói nhảm gì đấy, công trường làm sao có thể không ái giám sát được?"

Bạch Khôn tức là giận nói: "Lão tử vì em mà dành ra nửa ngày, mất bao công sức em có biết không hả?"

Chu Trạch Tục uống một hớp lớn nước chanh, nói: "Không biết."

Bạch Khôn xán lại, thì thầm: "Có phải em lại thèm ăn hành không hả?"

Chu Trạch Tục giương máqt nhìn anh, cũng thầm thì: "Làm sao có thể chứ? Ở công trường có đàn ông là khồn bao giờ thiếu."

Bạch Khôn trừng nó: "Bớt nói nhăng nói cuội đi!"

Chu Trạch Tục hếch cằm, nói: "Chờ tôi đi thực hành rồi, lời này coi như chẳng phải nói nhăng nói cuội nữa."

Bạch Khôn rất nhanh giơ tay xin hàng, nắm bàn tay Chu Trạch Tục, nói: "Được rồi anh nhận thua, anh không nên óan trách, đợi em bao lâu cũng là chuyện dĩ nhiên."

Chu Trạch Tục thóang đỏ mặt, nói nhỏ: "Tất nhiên rồi, anh cho rằng chỉ có mình anh bận thôi chắc."

Bạch Khôn toét miệng cười, trêu chọc nó: "Vậy thì nói thật đi, làm gì mà phải tắm rửa trước khi tới hả?"

Chu Trạch Tục đáp: "Không phải đã nói với anh rồi sao, từ đầu đêan chân đều là đất cát bụi bặm."

Bạch Khôn híp mắt nói: "Khai thật đi, có phải muốn cái đó không hả?"

Chu Trạch Tục đá anh một cái, mắng: "Lăn đi!"

Bạch Khôb đắc ý cười dâm đãng: "Chờ em tới lăn cùng đêi."

Chu Trạch Tục ngẩn ra một chốc mới hiểu được, mặt thoắt cái đỏ tưng bừng bừng.

Bạch Khôn trong lòng cười như điên, tên nhóc này miệng cứng nhưng lại chẳng biết cái gì, hết lần này tới lần khác đơn thuần không chịu nổi, chỉ cần đùa giỡn lưu manh một chút thôi, nhóc lập tức là liền im bặt, đùa bỡn dân nam ấy à, đây quả thực là cơ hội tốt!

Sau khi dùng bữa xong, hai người sóng vai cùng đi rá ngòai, Bạch Khôn vẫn chưa tùq bỏ ý định, tiếp trũng gạt gẫm: "Chiều nay em đừng về vội, khó khăn lắm anh mới dành ra được nửa ngày, chẳng biết lần tới sẽ là khi nào nữa…"

Chu Trạch Tục không chút nhân nhượng, nói: "Không được."

Bạch Khôn cúi mặt, vạn phần bất đắc cử dĩ, nói: "Vậy anh đưa em về nhé?"

Chu Trạch Tục nghiêm mặt nói: "Anh không tiễn tôi cũng không được, tôi không lái xe tới."

Bạch Khôn cố ý đi con đường xa nhất, tốc độ xé cũng luôn trong khỏang Ba mươi, Chu Trạch Tục cũng không ý kiến gì. Hai người vừa đấu võ mồm vừa tán tỉnh nhau, điển hình của hai tên ngốc đang yêu.

Chạy qua đoạn phố trung tâm thương mại, lúc đỗ xe chờ đèn xanh, Bạch Khôn chợt thấy một bóng lưng quen thuộc: "Ế? Đó không phải là ba em sao?"

Chu Trạch Tục cũng quay qua nhìn, Chu Nhâm một mình đi vào một tiệm trang sức ở lầu một trung tâm thương mại.

Bạch Khôn lập tức là tỏ ý bất mãn: "Y ném em ở công trường, mình lại thảnh thơi đi shopping?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!