Chu Nhâm ngả người lên salon, tâm trạng phức tạp chờ con trai trở lại. Y nhìn ra được tình cảm Bạch Khôn dành cho con trai, những cảm xúc toát ra tự nhiên từ đôi mắt, không lừa được người khác.
Không biết qua bao lâu, khóa cửa cạch một tiếng mở ổ, Chu Trạch Diên đẩy cửa đi vào, đôi mắt hơi đỏ lên, sắc mặt tái nhợt, áo khoác lúc đi ra ngoài cầm theo cũng không thấy.
Chu Nhâm hỏi: "Cậu ta về nhà?"
Chu Trạch Diên "dạ" một tiếng, cúi đầu đi tới, có chút mệt mỏi vịn ghế salon nằm xuống, đầu tựa lên đùi Chu Nhâm, cả người cuộn lại, bộ dạng vừa thống khổ lại rối rắm. Chu Nhâm sờ tóc mai hắn, tay như chạm vào băng, không cần nghĩ cũng biết do vừa rồi ở bên ngoài lâu bị đông lạnh.
Chu Trạch Diên xoay người úp mặt vào lòng y, thầm thì: "Ba à, con khó chịu quá."
Chu Nhâm khẽ vuốt tóc hắn, hỏi: "Bởi vì Bạch Khôn?"
Chu Trạch Diên rầu rĩ nói: "Có đôi khi thoáng chốc con có cảm giác, nếu như không phải bởi vì người, nói không chừng con sẽ thích cậu ấy."
Bàn tay Chu Nhâm chợt dừng lại, cụp mắt, hỏi: "Con hối hận vì đã ở cùng một chỗ với ta sao?"
"Dĩ nhiên không, con chỉ nói là nếu như, đã không thể nào quay đầu lại được nữa." Chu Trạch Diên bắt lấy tay y áp lên mặt mình, cọ cọ, ngước mắt nghiêm túc nói: "Ba à, người cũng không cần quay đầu lại."
Chu Nhâm nghiêm nghị hỏi ngược lại: "Con cảm thấy, ta còn có thể quay đầu?"
Chu Trạch Diên bình tĩnh nhìn mặt y, âm thầm suy nghĩ, kể cả bị người biết con không phải là Chu Trạch Tục nên muốn quay đầu lại, vậy thì cũng muộn rồi.
Mấy ngày sau đó, Chu Trạch Diên không dám đến công ty Bạch gia, ngược lại trợ lý của Bạch Khôn gọi điện tới hỏi hắn tình hình thế nào, hắn hàm hồ nói rằng trong nhà có chút chuyện, trợ lý dường như tin là thật còn nói sẽ xin phép thay hắn. Bạch Khôn lại hoàn toàn không có động tĩnh, không gọi điện nhắn tin, dĩ vãng hai người mỗi ngày phải nhắn tầm mấy chục tin nhắn, hôm nay cũng yên lặng.
Còn hơn mười ngày nữa là tới tết âm lịch, công việc cuối năm dồn thành đống lớn lớn nhỏ nhỏ, hơn nữa năm sau hạng mục mới của tòa thị chính sẽ khởi công, Chu Nhâm bận sứt đầu mẻ trán, y cũng không gọi con trai đến công ty phụ giúp mình.
Chu Trạch Diên làm ổ trong nhà, nhàm chán đến nỗi lông sắp dài hơn tóc, chợt nhớ lâu lắm rồi không gặp Trần Bồi Nguyên, liền lái xe chậm rãi ra cửa.
Nhân viên phục vụ trong Lincoln Bar vừa thấy liền trêu ghẹo hắn: "Không phải Chu thiếu đi làm vợ hiền hầu Bạch tổng sao? Thế nào mà lại rảnh rỗi tới chơi nha?"
Chu Trạch Diên nghiêm mặt trách mắng: "Cút đê, không lo mà lau bàn sạch sẽ còn rảnh hóng! Kế toán Trần đâu? Hôm nay không có tới đây sao?"
Nhân viên phục vụ chỉ lên lầu, Chu Trạch Diên liền đi thẳng lên tìm Trần Bồi Nguyên.
Nghỉ đông Trần Bồi Nguyên vẫn làm ở đây, trừ những lúc xem sổ sách quán bar, thời gian còn lại ôm máy vi tính rúc trong phòng trên lầu hai làm công việc kế toán mà cậu nhận riêng, cực kì bất ngờ khi thấy Chu Trạch Diên đi vào: "Sao cậu lại rảnh rỗi mà tới đây vậy? Không phải công việc bên chỗ Bạch Khôn bận rộn lắm à."
Chu Trạch Diên đút tay vào túi quần, nóiu: "Mấy hôm nay không gặp, tôi đặc biệt xin nghỉ để tới thăm cậu, cảm động quá đi?"
Trần Bồi Nguyên nhìn hắn đầy hoài nghi: "Không phải chứ, cậu với Bạch Khôn giận dỗi?"
Chu Trạch Diên kinh ngạc, hỏi: "Sao cậu nhận ra?"
Trần Bồi Nguyên gập máy tính lại, nói: "Không nhìn ra, đoán bừa thôi, có chuyện gì xảy ra?"
Chu Trạch Diên không muốn nói tới chuyện này, xua tay, nói: "Không có gì không có gì, cậu bận hay không bận lắm? Không bận thì đi mua quần áo mặc qua đêm 30 với tôi."
Trần Bồi Nguyên khinh bỉ, nói: "Cậu mấy tuổi rồi? Còn mua quần áo mặc qua đêm 30 nữa."
Chu Trạch Diên nói: "Sang năm là năm tuổi của tôi đó! Chẳng những muốn mua, còn phải nghiêm túc mà lựa, đầu năm mặc cái gì cả năm y như thứ đó, nói nhỏ không nhỏ đâu, đi thôi đi thôi, nếu như cậu thích thứ gì tôi mua tặng, ba tôi mới cho tiền tiêu vặt, đủ dùng đủ dùng."
Trần Bồi Nguyên bị hắn kéo đi trung tâm thương mại, Chu Trạch Diên lao vào mấy shop đồ thời trang danh tiếng, thử bảy tám bộ, mà không chọn được bộ thích hợp.
Trần Bồi Nguyên vốn không hay đi dạo phố mua đồ, quần áo ở trong này lại đắt chết người không đền mạng, chỉ với cái giá trên trời thôi cũng táng cho cậu đầu choáng mắt hoa chỉ muốn tìm chỗ ngồi nghỉ một lát. Hết lần này tới lần khác Chu Trạch Diên vẫn cứ phấn khích, hứng thú bừng bừng thử thử chọn chọn.
Chạy sang một quầy chuyên doanh cà vạt, Chu Trạch Diên cầm mấy cái lên ướm thử, hỏi Trần Bồi Nguyên cái nào đẹp hơn, Trần Bồi Nguyên bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nói: "Cậu sẽ không định đầu năm mặc tây trang đó chứ?"
Chu Trạch Diên nghiêm túc vừa nhìn vào gương vừa khoa tay múa chân ở cổ áo, nói: "Tất nhiên là không, mua cho ba tôi, lâu lắm rồi y không mua cà vạt mới."
Cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu: "Phù hợp với với người trung niên, mời xem kệ bên này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!