Ánh mắt Chu Nhâm dịu dàng, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu con trai, trấn an: "Đừng tức giận, ba đưa con lễ vật khác, con thích gì?"
Chu Trạch Diên bị ánh mắt cùng giọng nói của y giật điện một cái, đừng nói tiếp tục nổi giận, ngay cả nói còn chẳng lên lời.
Chu Nhâm nhìn hướng phòng bếp một chút, tay vòng ra sau, kéo con trai lại gần, hai người trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi.
Giây lát sau liền tách ra, hai mắt Chu Trạch Diên lòe lòe phát sáng, hỏi: "Tối qua trước khi ngủ, ba có phát hiện lễ vật con đưa không?"
Chu Nhâm nghiêm mặt nói: "Không thấy."
Chu Trạch Diên nheo mắt, hỏi tiếp: "Thật sự?" Chu Nhâm xoay người ngồi xuống, mắt nhìn phía trước, bình tĩnh nói: "Thật."
Chu Trạch Diên cảm thấy Chu Nhâm biểu hiện không giống như không nảy sinh * (* dục vọng) với mình, nhưng là hết lần này tới lần khác còn ra vẻ không chịu, thật là không thành thật.
Hắn đứng lên vươn vai vặn eo, nói: "Con đi tập gym, lát ăn cơm sẽ ra."
Lưu lại một mình Chu Nhâm, rốt cục lộ vẻ mặt cô đơn.
Mặc dù hai người ngày càng thân mật, thậm chí có sự đụng chạm giống như một cặp tình nhân, nhưng y rõ ràng hơn bất cứ ai, là bởi vì ỷ lại y, là vì xuất phát từ tình cảm với gia đình này, con trai mới có thể chấp nhận tình cảm của y. Nhưng điều này cũng không đại biểu, con trai cũng có tình cảm với y giống như thế.
Y ở trong lòng con trai, vẫn chỉ là ba ba.
Chu Nhâm biết hành vi hiện nay của mình có phần đáng xấu hổ, biết rõ đây là vực sâu vạn ác, biết rõ đối phương không ôm tâm tư giống mình, nhưng bởi vì tham luyến chút ngọt ngào giả dối này, trầm mê ở trong đó, hoàn toàn hãm sâu.
Đúng lúc này, Chu Trạch Diên ở trong phòng gym la lớn: "Ba ba! Ba vào đây một chút, hình như chân con lại bị chặc rồi!"
Chu Nhâm cả kinh, không chút nghĩ ngợi lập tức đi nhanh qua, đẩy cửa vào. Y mới vừa đi vào, cửa phòng ở phía sau đóng lại, "cạch" một tiếng khóa trái. Y kì quái quay đầu lại, con trai dựa lưng vào cửa, hướng y cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng xinh.
Ánh mắt Chu Nhâm nhìn xuống dưới, Chu Trạch Diên nâng chân lên linh hoạt xoay xoay cổ chân, cười giống như cáo nhỏ thực hiện được quỷ kế.
"Con làm cái gì vậy?" Chu Nhâm bất đắc dĩ nói, "Hơn hai mươi tuổi rồi, lại chơi cái trò trẻ con."
Chu Trạch Diên nhảy đến trước mặt y, nhìn y không chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta làm một trò, trò chơi không ngây thơ chút nào."
Chu Nhâm biết ý tứ của hắn, nhưng không muốn chơi, tính vòng qua hắn đi ra ngoài.
Chu Trạch Diên nhanh chóng giơ hai tay, bắt lấy vạt áo y, lắc lắc: "Ba ba, tới đi mà."
Chu Nhâm cúi đầu nhìn tay hắn, ánh mắt rõ ràng dao động.
Trong lòng Chu Trạch Diên đắc ý cười to, hắn đã sớm phát hiện Chu Nhâm đặc biệt thích y giả bộ ngây thơ vô tội, chỉ cần tung đại chiêu này, Chu Nhâm nhất định rất nhanh ngoan ngoãn khuất phục.
Trong phòng này trước kia đặt mấy món đồ tập thể hình, Chu Trạch Diên sau khi sống lại vì đại kế cơ bắp, lại đặt thêm hai món nữa, gần như là tận dụng mọi khoảng trống để đặt, vì vậy cũng chỉ có thể chui vào góc tường mới có khe hở to một chút.
Chu Trạch Diên dựa lưng vào tường, cùng Chu Nhâm cuồng nhiệt hôn lưỡi.
Từng có mấy lần kinh nghiệm, level kĩ năng hôn của Chu Nhâm đã sắp mãn cấp, thêm vào đó Chu Trạch Diên vốn không có ý tranh giành quyền chủ động với y, hôm nay tình thế đã có bước ngoặt lớn.
Ứớc chừng hơn mười phút, miệng lưỡi Chu Trạch Diên bị liếm mút có chút tê liệt, khóe mắt cũng bị hôn đến mờ sương, phía dưới đã cứng từ lâu.
Nhìn qua Chu Nhâm, thoạt nhìn hơi thở dồn dập một chút, trên mặt lại hoàn toàn không nhìn ra điều gì lạ. Chẳng qua là nơi đó đã thành thật dựng thẳng, đâm vào đùi Chu Trạch Diên.
Chu Trạch Diên đưa tay sờ sờ, lần trước đã thấy qua dáng vẻ nó lúc ngủ đông, trong lòng cũng coi như có chuẩn bị tinh thần, nhưng mà lúc này lấy tay ước lượng cái thứ sau khi tỉnh dậy cứng đến dọa người, vẫn không tránh khỏi nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy đáng sợ quá.
Hắn đau đầu suy nghĩ một chút, quyết định chưa vội mạo hiểm, cái đó của lớp trưởng lớp Trần Bồi Nguyên nhất định không phải trái dưa to khiếp như thế, chứ không nơi kia của cậu nào có thấy thích, đại khái trực tiếp biến thành hoa cúc tàn.
Nơi đó của Chu Nhâm chưa từng bị người khác sờ qua, lúc này cách hai lớp vải rơi vào tay con trai, trong lòng có cảm giác khác thường. Chu Trạch Diên ngửa đầu kinh ngạc nói: "Có phải con tuốt có chút đau? Đang yên đang lành hình như hơi mềm xuống?"
Chu Nhâm lắc đầu, không biết nói gì cho phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!