Hôm nay chung kết 10 nghìn mét nam, nội dung này từ trước đến giờ rất nhiều người vây xem, bởi vì tất cả mọi người muốn nhìn dáng vẻ của vận động viên chạy mệt đến sùi bọt mép. Bởi vì Trần Bồi Nguyên cũng tham gia hạng mục này, Chu Trạch Diên đến từ sớm chiếm vị trí hàng đầu trên khán đài để cổ vũ cậu, thuận tiện chờ xem cậu chạy xong thì đưa khăn đưa nước.
Trần Bồi Nguyên về đích thứ hai, nhưng bởi dung mạo xuất sắc, thời điểm về đích nhận được rất nhiều sự cổ vũ lẫn tiếng vỗ tay nhiệt liệt của nữ sinh, khiến đồng chí Bính liều chết bỏ xa Trần Bồi Nguyên, hiện đang mệt mỏi mắt trợn trắng tức điên nằm vật ra sân, suýt chút nữa lên cơn sốc.
Chỉ có điều Trần Bồi Nguyên cũng chẳng khá hơn, về đến đích xong bước chân cũng lảo đảo phù phiếm.
Chu Trạch Diên không muốn bỏ qua giờ khắc cậu chật vật này, vui vẻ chạy từ trên khán đài xuống, chờ hắn xuống đến nơi, Trần Bồi Nguyên đã chẳng thấy bóng dáng. Hắn kéo một bạn nữ bên đội hậu cần hỏi thăm, nói là Trần Bồi Nguyên được người khác dìu tới phòng nghỉ.
Chu Trạch Diên ảo não vò đầu, thấy đội hậu cần có một thùng nước suối, liền cười nói: "Bạn à, có thể cho mình một chai nước không?"
Quán quân vừa nãy suýt bị sốc lập tức nói: "Không được! Đó là nước hội học sinh cung cấp cho vận động viên…"
Các cô nàng bên đội hậu cần nhiệt tình đưa cho Chu Trạch Diên hai chai, nói: "Đừng khách sáo nha, bạn ơi, hình như bạn bên khoa kế toán? Ngành gì vậy? Năm mấy rồi? Tên là gì thế?"
Cậu bạn quán quân trơ mắt nhìn, run rẩy hai cái, rốt cục ngất xỉu.
Chu Trạch Diên chỉ lấy một chai nước, đi tới phòng nghỉ dàng cho vận động viên của khoa, quơ quơ chai, cười dâm chuẩn bị phá cửa làm trò, mới vừa đẩy một cái, phát hiện cửa bị khóa từ bên trong.
Hắn cảm thấy kì quái, bên ngoài đang khí thế hừng hực tranh tài, phòng nghỉ phải mở cửa mới đúng.
Trong phòng nghỉ mơ hồ có chút âm thanh, Chu Trạch Diên có kinh nghiệm áp tai nghe lén tương đối phong phú, lúc này đang bò rạp trên cửa lắng nghe, sắc mặt có chút phấn khích.
Trong phòng nghỉ nhất định có Trần Bồi Nguyên, bình thường nhìn chả ra, cư nhiên kêu dâm như vậy. Thanh âm của một người khác có chút quen tai, đại khái có quen biết, ưm… Có chút thô lỗ.
Chu Trạch Diên mở nắp chai nước vốn muốn dùng để làm trò đùa ác, uống mấy ngụm to.
Đây chính là mới vừa chạy 10 ngàn mét đó, thể lực thật cmn trâu a.
Lúc này có vận động viên đi vào, mấy người nói chuyện rất to, trong phòng nghỉ lập tức an tĩnh.
Chu Trạch Diên cố ý nói: "Cửa phòng nghỉ ngơi hình như bị hư a."
Có một nam sinh nhiệt tình nói: "Tớ sẽ sửa khóa, tớ tới xem một chút."
Trong lòng Chu Trạch Diên cười như điên, nói: "Cậu xem đi, không biết vì sao mà không mở được."
Nam sinh xung phong sửa khóa đi lên vặn thử, trịnh trọng nói: "Ổ khóa này bị rỉ sét rồi, ai da tớ không mang công cụ, không bằng cậu dùng phòng khác đi, trong hội thao phòng nào cũng mở, đều là bạn học, bọn tớ cũng không ngại đâu."
Gì vậy! Hàng này còn muốn ra tay sửa khóa!? Khóe miệng Chu Trạch Diên run rẩy nói: "… Cám ơn bạn a, tớ đi tìm thầy giáo mượn chìa khóa, muốn lấy đồ vật bỏ quên, ha ha."
Những người kia qua phòng khác nghỉ ngơi, hành lang trong nháy mắt an tĩnh lại.
Chu Trạch Diên nín thở chờ, chỉ chốc lát sau, cửa bị mở từ bên trong, có người đi ra, thấy Chu Trạch Diên còn chưa đi, giật mình, mặt mũi trắng bệch.
Chu Trạch Diên nhận ra gã là lớp trưởng của Trần Bồi Nguyên, cũng thường chơi bóng rổ cùng nhau, hắn kinh ngạc hô: "Lưu Lưu Dương? Cậu…"
Lớp trưởng Lưu lắp bắp nói: "Tôi, tôi, tôi đi trước, bai bai."
Nhìn gã chạy xa, Chu Trạch Diên mới lắc đầu đi vào, vừa vào cửa liền nói: "Phắc! Mùi vị này! Mau mở cửa sổ cho tan bớt, đợi lát nữa vạn nhất có người đến, lập tức sẽ biết nơi này phát sinh chuyện gì."
Trần Bồi Nguyên nhắm mắt mềm yếu ngồi dựa vào tường không động, quần áo trên người ngược lại rất chỉnh tề, chỉ là mặt và cổ đỏ bừng, tóc ướt đẫm, dựa lưng vào tường, dáng vẻ thoát lực. Bất quá nói cậu mới chạy 10000m, như vậy cũng bình thường.
Chu Trạch Diên mở hết cửa sổ ra, sau đó đi tới hỏi: "Bồi Nguyên, cậu không có chuyện gì chứ?"
Trần Bồi Nguyên mở mắt, hai giọt lệ tuôn rơi.
"Làm sao vậy!" Chu Trạch Diên bị làm cho sợ hãi, lập tức suy đoán: "Gã cưỡng bức cậu?!"
Trần Bồi Nguyên vô lực hừ một tiếng, nói: "Cút đê, tớ là thoải mái đến khóc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!