Chu Nhâm đưa bé con đi bệnh viện, người giúp việc đỡ Chu Trạch Diên ngồi xuống ghế salon, hắn đầu óc không yên ngồi chờ tin tức.
Trời tờ mờ sáng, Chu Trạch Diên mơ màng ngủ bị tiếng mở cửa đánh thức, từ trên ghế salon đứng bật dậy, cái chân bị thương kia lập tức không nể nang gì truyền tới đau đớn tê tái, hắn đau quá hút khí, vội vàng vịn ghế salon.
Chu Nhâm ôm bé con trong ngực đi vào, bảo mẫu theo phía sau mặt mũi mệt mỏi như nhau.
Chu Trạch Diên lo lắng hỏi: "Tình huống thế nào? Bác sĩ nói sao? Không cần nằm viện à?" Hắn vừa hỏi vừa nhảy lò cò qua, muốn nhìn bé con một chút.
Chu Nhâm ôm bé qua, nằm trong chăn, nhóc con mập mạp đang nhắm mắt lại ngủ rất say, hoàn toàn không biết mình đã dọa ba đẻ thành cái dạng gì.
Chu Nhâm nói: "Dạ dày có vấn đề, bị đầy bụng, cho nên mới khóc mãi không thôi."
Bảo mẫu đỏ mặt nói: "Hôm qua bé con không đi cầu, tại tôi không chú ý."
Tim Chu Trạch Diên treo trên cổ cuối cùng thả xuống, niết gương mặt của bé, bất mãn nói: "Thằng nhóc thối này trái lại ngủ quên trời đất."
Bảo mẫu cảm khái nói: "Trong tháng bị bệnh một lần, về sau cả đời liền không bệnh không tật không tai ương. Lại nói, ngay cả chú út cũng thương bé như vậy, bé con nhất định là mệnh phúc thọ lưỡng toàn."
Nói mấy lời tốt lành với bé con, Chu Trạch Diên đương nhiên là thích nghe, cũng chẳng so đo chú út hay không phải chú út nữa.
Bảo mẫu ôm lấy bé từ trong ngực Chu Nhâm, đưa lên trên lầu. Chỉ còn dư lại hai cha con ở dưới lầu, không khí nhất thời lúng túng.
Chu Trạch Diên nhảy sang bên, muốn bám tường nhảy cầu thang lên lầu.
Chu Nhâm một tay đút túi quần, mặt không đổi sắc nói: "Chườm đá một chút? Trong nhà có dầu hoa hồng, đi lấy tới xoa bóp một chút."
Chu Trạch Diên cảm thấy mất tự nhiên, bướng bỉnh nói: "Không cần đâu, mấy ngày nữa là ổn." Hắn bám tường chật vật nhảy mấy bước, chạm đến mắt cá chân chân phải khiến cơn đau nổi lên rõ rệt.
Chu Nhâm ghé mắt nhìn hắn nhảy đến chân cầu thang, sống lưng phập phồng rõ ràng, không biết là đau hay là mệt. Bàn tay giấu trong túi quần nắm chặt, chợt lại buông ra.
Chu Trạch Diên ngẩng đầu lên, bình thường đi vài bước là lên trên, lúc này xem ra tựa như ngàn dặm đường rừng.
Chu Nhâm từ phía sau bắt lấy tay hắn, muốn đỡ hắn lên. Chu Trạch Diên theo bản năng hất ra, trợn mắt nhìn.
Chu Nhâm híp mắt nhìn hắn mấy giây, đưa tay thô lỗ nắm cổ áo kéo hắn, Chu Trạch Diên không kịp đề phòng ngã vào trong lồng ngực Chu Nhâm, cánh tay Chu Nhâm vòng qua vai hắn, tay kia luồn dưới đầu gối hắn bế lên..
Chu Trạch Diên: "!!!"
Chu Nhâm ôm hắn mắt nhìn thẳng, bước nhanh lên lầu.
Thể trọng Chu Trạch Diên hiện tại nặng hơn không ít so với hồi mới ra viện, Chu Nhâm không thể giống như ban đầu nhẹ nhàng ôm, chờ đưa được con trai về phòng, trên trán Chu Nhâm đã rịn một tầng mồ hôi.
Chu Trạch Diên còn mệt mỏi hơn y, ngồi ở mép giường thở hồng hộc, tim đập cực nhanh.
Chu Nhâm xoay người đi ra ngoài rất nhanh đã trở lại, tay cầm theo túi chườm và một chai dầu hoa hồng. Y đi tới trước mặt Chu Trạch Diên, ngồi xổm xuống.
Chu Trạch Diên không nhúc nhích nhìn y, trong lòng có chút phức tạp.
Chu Nhâm nhìn mắt cá chân con trai, sưng to như nắm tay trẻ nhỏ, đỏ ửng, bóng loáng. Y đặt túi chườm đá lên, Chu Trạch Diên lập tức co rụt người lại.
Chu Nhâm nhíu mày một cái, hỏi: "Xương cốt có đau không?"
Chu Trạch Diên giật giật mắt cá chân, nói: "Hình như xương không sao."
Chu Nhâm ngồi bên dưới, chườm đá chừng hơn hai mươi phút, hắn cảm thấy dần bớt đau, trên mặt có chút khó nhịn: "Không cần chườm nữa."
Chu Nhâm ngẩng đầu nhìn hắn, đứng dậy, y ngồi xổm lâu nên chân có chút tê dại, vỗ nhẹ bắp đùi hai cái, ném túi chườm đá đã tan một nửa sang bên. Y ngồi ghé lên giường, Chu Trạch Diên nhìn y đề phòng.
Chu Nhâm lạnh mặt nói: "Nâng chân phải đặt lên giường, làm chậm một chút, mắt cá chân đừng dùng sức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!