Chu Trạch Diên tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, hung hăng tung nắm đấm.
Cuối cùng hắn và Bạch Khôn ở trong xe đánh một trận.
Thành quả kiên trì rèn luyện trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng hiện ra, Bạch Khôn rốt cuộc mới nhận ra, kế sách muốn dùng sức chiếm tiện nghi, dường như hơi bị lạc quan quá rồi.
Gã rút tờ khăn giấy xoắn lại nhét vào lỗ mũi rơm rớm máu, buồn bực nói: "Ông ra tay độc ác quá đi."
Chu Trạch Diên toét miệng cười, lại động tới miệng vết thương, xuýt xoa: "Tôi còn chưa ăn rau chân vịt biến thân đâu, lần sau ông thử lại lần nữa coi!"
Bạch Khôn nhìn dấu răng mình cắn hằn trên môi hắn, hơi đắc ý nói: "Rau chân vịt thì chưa ăn, nhưng những thứ khác lại ăn biết bao nhiêu rồi."
Chu Trạch Diên nhảy xuống xe, đá thật mạnh vào cửa xe, hung ác nói: "Chỉ một lần này, không có lần sau nữa! Mau cút!"
Bạch Khôn đi trước, qua cửa kính ném cái mi gió, cười hết sức dâm đãng.
Vào cửa nhà, người giúp việc nói Chu Nhâm đang ở trên lầu hai nhìn bé con, Chu Trạch Diên rón rén về phòng rửa mặt thay đồ, rồi khẩn cấp lao đến phòng bé con.
Bé con nằm ngửa trên giường, Chu Nhâm cầm mèo máy đùa với bé, Chu Trạch Diên đi vào, nhìn chỗ chân mày có một vết ngấn cực nhỏ màu hồng, đã kết vẩy, đau lòng nói: "Nó sao lại tự cào mình chứ."
Chu Nhâm nói: "Làn da quá non mềm, móng tay chính là hung khí. Khi con và anh còn bé còn nghiêm trọng hơn, lúc mẹ con không để ý, hai đứa thường cào nhau. Thật may là trẻ nhỏ da mau liền, không có để lại sẹo…" Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn con trai, im bặt.
Khóe miệng của hắn rách một chút, nhìn là biết vừa mới bị cắn.
Chu Trạch Diên không chú ý tới điểm này, hắn vẫn còn đang quan tâm đến móng tay của bé con, nói: "Hay là đeo bao tay cho nó?"
Niềm vui trên mặt Chu Nhâm bay mất, hờ hững nói: "Da tay bé khá nhạy cảm, không cẩn thận sẽ nổi vết, chỉ có thể kêu bảo mẫu để ý nhiều hơn."
Chu Trạch Diên "ừm" một tiếng, nhéo tay nhỏ đầy thịt của bé một cái, nói: "Bảo mẫu đủ sữa chứ ạ? Nếu không tìm thêm một người nữa?" Rồi lại lo lắng nói tiếp: "Hình như gầy hơn mấy ngày trước, có phải dạ dày tiêu hóa hấp thu không được tốt không?"
Chu Nhâm nghe một chuỗi lời nối tiếp nhau, không lên tiếng.
Bé con chớp chớp hai cái, há miệng để lộ ra khoang lợi hồng nhạt, "Oa oa" khóc.
Chu Nhâm nhìn một chút, đi qua gian phòng nhỏ bên cạnh gọi bảo mẫu tới, bảo mẫu thuần thục ôm bé con cho bú sữa. Bé con ăn no, mặt mũi hạnh phúc ngủ khò.
Chu Nhâm và Chu Trạch Diên ánh mắt trông mong nhìn một hồi, người giúp việc ở dưới lầu đi lên hỏi muốn dọn cơm luôn chưa, hai người họ mới quyến luyến không thôi đi ra ngoài.
Mới ra khỏi phòng bé con mấy bước, Chu Nhâm đã lạnh mặt hỏi: "Con lại đánh nhau với ai nữa?"
Chu Trạch Diên không được tự nhiên nói: "Không tính là đánh nhau, cùng Bạch Khôn đùa, đùa quá trớn…"
Chu Nhâm liếc nhìn khóe miệng hắn một cái, nói: "Ba đi thay đồ, con xuống trước đi."
Chu Trạch Diên ứng tiếng đi qua cầu thang bên kia, Chu Nhâm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, trong mắt có vài phần vô lực.
Chu Trạch Diên đi tới chiếu nghỉ, lơ đãng liếc lên trên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Chu Nhâm.
Chu Nhâm nhanh chóng quay mặt đi, bước nhanh vào phòng.
Chu Trạch Diên nắm tóc, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, đây không phải lần đầu tiên hắn phát hiện Chu Nhâm kì lạ. Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy cung suy nghĩ của Chu Nhâm vốn rất phức tạp, có lẽ đang nghĩ tới điều gì mà ngẫu nhiên nhìn hắn ngẩn người thôi.
Trong phòng, Chu Nhâm lấy một chiếc sơ mi từ trong tủ, cởi áo trên người ra, thân trên xích lõa rất cường tráng, cánh tay cùng ngực bình thường bị quần áo che lại nên không thấy bắp thịt. Y máy móc thay đồ, đứng trước gương to thắt từng nút áo, cả người có chút chết lặng.
Rõ ràng ghen tị muốn điên lên, nhưng hết lần này tới lần khác lại chẳng thể làm gì, chẳng thể nói gì.
Cuối tháng Mười, cuối thu trời mát.
Trên sân bóng rổ sau sân thể dục của B đại, Chu Trạch Diên đầu đầy mồ hôi ngoắc nam sinh đứng chờ ngoài sân: "Cậu vào đi, tôi nghỉ một lát!" Người nọ sung sướng thay vị trí của hắn, hắn đi ra ngoài sân bóng, Trần Bồi Nguyên vừa đi xuống bậc thang gọi hắn: "Tới bên này, lớp trưởng bọn tớ mời mọi người uống coke, tớ vừa rồi như hổ đói vồ mồi, giữ lại một chai cho cậu nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!