Chương 26: Rađa của chu trạch diên bắt đầu thức tỉnh

Vết máu khá dài có chút chướng mắt, Chu Nhâm nghiêm mặt, nói: "Chuẩn bị rời nhà, vậy mà còn gây chuyện, con kêu ba sao mà yên tâm được."

Chu Trạch Diên chỉnh lại áo sơ mi nhăn nhúm, nhỏ giọng nói: "Không yên lòng thì đừng bắt con đi nữa."

Chu Nhâm liếc hắn một cái, im lặng đứng dậy đi lên lầu.

Bỏ lại một mình Chu Trạch Diên, mặt mày nhăn nhó, sải bước đi tới salon thả người nằm lên, hai mắt nhìn lên hoa văn trên trần nhà ngây người.

Chu Nhâm quyết tâm muốn đẩy hắn ra nước ngoài, rất có thể đã lên kế hoạch từ lâu. Dù bây giờ Chu Nhâm không bắt hắn đi LSE học QTKD, tương lai cũng chỉ là sớm hay muộn, không có LSE cũng còn có những trường danh giá khác. Mà kể ra thì, sở dĩ Chu Nhâm yêu thương thiên vị Chu Trạch Tục hơn, không phải bởi vì từ nhỏ nó rất "ưu tú" sao?

Hồi đầu Chu Trạch Diên luôn nghĩ, muốn cho Chu Nhâm thấy con trai út cũng không kém hắn là bao, không biết từ lúc nào dần dần phai nhạt, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Chu Nhâm, hắn không tự chủ được muốn làm tốt hơn nữa, bất kể là thi cử trên trường hay đi thực tập ở công ty, thậm chí lúc thi bằng lái mỗi lần đỗ một phần thi hắn đều muốn chia sẻ niềm vui với Chu Nhâm, rất muốn thấy ánh mắt hài lòng của Chu Nhâm.

Đây là trải nghiệm ngoài ý muốn hoàn toàn mới, nhưng hắn không thể phủ nhận, hắn rất hưởng thụ biến hóa này.

Nhưng hiện tại hắn đột nhiên thấy mâu thuẫn, hắn dù có làm tốt hơn nữa, nghiêm túc nghe lời vượt ngàn dặm đường xa đến LSE học, thì ghi điểm trong lòng Chu Nhâm cũng là Chu Trạch Tục, liên quan cái rắm gì đến hắn? Chu Trạch Diên hắn chết lâu rồi, chỉ vài năm nữa trong lòng Chu Nhâm chẳng còn lại chút gì về hắn.

Hắn nằm trên salon nghĩ ngợi lung tung một hồi, đang định gặm nhấm đau khổ, khuôn mặt Chu Nhâm chợt xuất hiện trên đầu, hai người nhìn nhau mấy giây, Chu Trạch Diên bật dậy, khô khốc kêu: "Ba ba."

Chu Nhâm đi vòng qua sa lon, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch Diên, xé vỏ miếng urgo, động tác có mấy phần vụng về.

Chu Trạch Diên bình tĩnh nhìn động tác của y, theo bản năng nghiêng bên má bị thương ra.

Chu Nhâm dán urgo lên vết thương, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết theo mép dính, có lẽ chạm vào vết thương, Chu Trạch Diên nhắm tịt mắt lại.

Chu Nhâm buông tay, tầm mắt còn dừng lại trên vết thương đã dán kín, hai hàng lông mày anh tuấn hơi nhíu, mặc dù dùng loại vải có màu khá sát màu da, nhưng với làn da mịn màng của con trai, miếng dán đó vô cùng thô ráp, nhìn qua chướng mắt vô cùng.

Hai người giờ phút này gần trong gang tấc, trong lòng Chu Trạch Diên sinh ra một chút cảm giác kì quái vi diệu, nhưng không nói ra được rốt cuộc là cái gì.

Đúng lúc này, di động Chu Trạch Diên vang lên, hắn lấy ra nghe, Chu Nhâm xoay người ngồi ngay ngắn.

Là Bạch Khôn gọi tới, gã về tới quán bar thì nghe mấy người anh em kể chuyện vừa rồi.

"Khôn nhi… Tôi không sao, giờ đang ở nhà… Bọn họ thích chém thôi, đừng nghe tụi đó nói bậy…" Chu Trạch Diên nhìn đồng hồ, "Được, lát qua."

Chu Nhâm ngồi cạnh bên nghe, tay phải ra sức siết chặt, cầm tách trà lên để che giấu, nhìn con trai cúp điện thoại, lặng lẽ nói: "Gần đây hay đi chơi chung với Bạch Khôn?"

Chu Trạch Diên gật đầu nói: "Đúng ạ." Chợt nhớ hắn và Bạch Khôn còn có một có chuyện cũ đáng xấu hổ, cẩn thận nhìn Chu Nhâm, dè dặt nói: "Lần trước Bạch Khôn giúp đỡ bạn học của con, từ đó bắt đầu thân, có lúc vào quán bar của gã chơi. Đúng rồi người bạn kia của con ba cũng gặp rồi đó."

Chu Nhâm nói: "Cái cậu có đôi mắt to dáng người cao lớn?"

Chu Trạch Diên gật đầu: "Đúng ạ, chính là bạn đó."

Nó nơi nào cũng có mặt, Chu Nhâm nghe đến đó rồi cả chuyện của Trần Bồi Nguyên, lập tức ảo tưởng quan hệ của bọn họ càng hỗn loạn hơn, mặt lập tức đen kịt: "Ít đi mấy nơi như quán bar đó, con còn là sinh viên."

"Quán đó làm ăn trong sạch lắm, không lộn xộn đâu." Chu Trạch Diên thuận miệng giải thích một câu, phát hiện ba hắn bắt đầu không giận tự uy phóng khí lạnh, dường như tức giận rồi, nên vội giải thích: "Hôm sau Bạch Khôn có kể chuyện ngày đó cho con nghe, hai đứa tụi con uống nhiều quá, đó là chuyện ngoài ý muốn."

Chu Nhâm kiên quyết nuốt chặt những lời độc miệng không nói ra, tóm lại cả Bạch Khôn lẫn Trần Bồi Nguyên đều là những kẻ bụng dạ xấu xa.

Chu Trạch Diên thận trọng nói: "Ba ba, con muốn ra ngoài một lát." Suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: "Con nhất định sẽ về đúng giờ."

Chu Nhâm tất nhiên biết hắn muốn đi gặp Bạch Khôn, mặt lạnh hẳn đi: "Không được đi, về phòng đọc sách, con còn phải chuẩn bị thi trao đổi sinh."

Chu Trạch Diên mặc dù không cam lòng, nhưng cũng biết Chu Nhâm nói như vậy, thì chính là không thương lượng, không thể làm gì khác đành phải cúi đầu như đưa đám lên lầu.

Chu Nhâm nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh, trong miệng tràn đầy nỗi chua sót lạnh lẽo.

Đoàn giao lưu LSE ở lại B đại 2 tuần để phỏng vấn, cuối tháng Chín phải trở về nước Anh, đoàn họ trước khi đi bên hội sinh viên đặc biệt tổ chức buổi lễ tiễn đưa.

Chu Trạch Diên vốn chả hứng thú với chuyện này, nhưng Trần Bồi Nguyên là ủy viên bên hội SV, cứng rắn lôi kéo hắn đi vô giúp vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!