Chương 11: Mãi cho đến lúc chết nó cũng không nói với ba một câu thật lòng

Sau đó cô bé này bị ba mẹ gọi đi, Chu Trạch Diên lại đi quanh nói chuyện phiếm với mấy cô em khác, khách khí trao đổi số điện thoại, sau đó lục tục chào tạm biệt. Ngắm suông đã nghiền chả khoa học tẹo nào, hắn cảm giác hình như mình còn khát hơn lúc nãy.

Lượn quanh hội trường mấy vòng, không có đối tượng thích hợp, hắn hết sức rầu rĩ đi xem ba hắn đang làm gì, Chu Nhâm không còn đứng chỗ đó, không biết đã đi nơi nào.

"Trạch Tục, đến bên này." Vu Thức Khiêm ngoắc tay gọi, hắn không thể làm gì khác hơn là đi qua.

V Thức Khiêm lôi kéo giới thiệu mấy người với hắn, "Vị này là đàn anh của con, cũng xuất thân từ học viện kinh tế B đại, bây giờ công tác bên công thương. Vị này năm ngoái mới từ nước M trở lại, bây giờ đang điều hành công ty mạng…"

Chu Trạch Diên triển khai khuôn mặt tươi cười đối phó từng người một, dù sao Vu Thức Khiêm cũng có ý tốt, kết giao những người này chẳng sợ thiệt thân, chẳng qua ở đây toàn người quen, còn phải làm bộ như không quen đi chào hỏi bọn họ, ngẫm đến đức hạnh của đối phương, trong lòng Chu Trạch Diên thầm giơ ngón giữa: mặt người dạ thú!

Sau một lúc tán gẫu thì tản ra, Vu Thức Khiêm nói: "Trạch Tục bác nghe Uyển Hân nói con rất chú tâm học tập, cái này rất tốt, thanh niên trai tráng nên cố gắng nhiều chút."

Chu Trạch Diên gật đầu thụ giáo: "Ngài nói phải, cháu còn không đủ cố gắng."

Vu Thức Khiêm vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Đứa bé ngoan, khiêm tốn quá rồi."

Một phục vụ viên đi xuyên qua đám đông đến bên này, nói với Vu Thức Khiêm: "Vu tiên sinh, Vu phu nhân gọi ngài đến phòng nghỉ phía sau, nói rằng đã đến giờ uống thuốc.".

Chu Trạch Diên lập tức tỏ vẻ quan tâm hỏi: "Ngài sao vậy? Do bệnh huyết áp lúc trước gây ra ạ?"

Vu Thức Khiêm nói: "Không có chuyện gì, bác có tuổi rồi bị huyết áp cũng bình thường thôi." Ông nắm tay Chu Trạch Diên kéo đi, "Chơi cũng đủ rồi,

con đi cùng bác đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi."

Chu Trạch Diên cảm giác Vu Thức Khiêm có phần thật lòng yêu thích hắn, mà hắn cũng có ấn tượng tốt về Vu Thức Khiêm, thế nên không nói gì liền đi theo.

Trên đường đi, Vu Thức Khiêm hỏi han chuyện học hành và thân thể hắn, thỉnh thoảng chỉ bảo mấy câu, Chu Trạch Diên đều gật đầu lắng nghe. Phương thức giao lưu giữa trưởng bối và vãn bối như thế này, đối với hắn mà nói, quá mới mẻ cũng quá tốt đẹp.

Qua mấy khúc quanh, hai người đi tới trước cửa phòng nghỉ, Vu Thức Khiêm đi trước vừa đẩy cửa, vừa ngoái đầu nói chuyện với Chu Trạch Diên.

Cửa phòng bị đẩy ra lộ ra cảnh tượng bên trong, trong nháy mắt nụ cười đông cứng trên mặt Chu Trạch Diên.

Hai người bên trong nhanh chóng tách ra, thế nhưng vừa rồi rõ ràng đang ôm nhau.

Vu Thức Khiêm cũng sửng sốt, thật lâu mới nói: "Các ngươi…" nhưng lại nói không lên lời.

Đôi mắt Vu Uyển Hân hồng hồng, nước mắt còn chưa khô, ngón tay nắm chặt viền âu phục, gượng gạo nói: "Ba à, chúng con… thật xin lỗi."

Chu Trạch Diên nhìn chằm chằm Chu Nhâm, Chu Nhâm cũng nhìn hắn, hai người đều là vẻ mặt không cảm xúc, cực kỳ giống hai cha con ruột.

Thật lâu sau Vu Thức Khiêm mới tìm lại được thanh âm, khó tin thốt lên: "Hai người các ngươi làm sao có thể…"

"Thật ghê tởm!" Chu Trạch Diên lạnh lùng phun ra ba chữ, lùi về phía sau nửa bước, nhìn chằm chằm Chu Nhâm lặp lại lần nữa, "Thật ghê tởm."

Vu Thức Khiêm cau mày nói: "Trạch Tục, con…" ông còn chưa kịp nói gì, Chu Trạch Diên đã xoay người chạy.

Chu Nhâm nhanh chân muốn đuổi theo, lại bị Vu Thức Khiêm đưa tay chặn: "Cậu trước không được đi!" tay kia bám vào khung cửa, mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp, dường như có chút khó thở.

Chu Nhâm theo bản năng đỡ ông, Vu Uyển Hân cả kinh kêu lên: "Baba! Ba làm sao vậy!"

Chu Nhâm nhìn phương hướng con trai bỏ đi, mím chặt môi.

***

Chu Trạch Diên trở lại phòng yến hội, tiện tay cầm chai rượu đỏ tu một nửa, vị rượu cay nồng tràn vào cổ họng áp chế phần nào lửa giận muốn phun trào. Hắn dựa lên tường nhìn đám người còn đang cười nói vui vẻ kia, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Chu Nhâm sao có thể làm như vậy? Ba hắn – Chu Nhâm làm sao có thể làm như vậy!

Một cô nàng hồi nãy có tán gẫu với hắn đi ngang qua, hỏi: "Chu Trạch Tục, anh làm sao vậy? Uống nhiều quá à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!