Ai cứ hỏi sao tớ toàn để ảnh linh tinh thế là vì tớ thích thôi à:)) Nhìn có ảnh trông đẹp hơn mà nhể:v
Thôi để sang bộ mới thì để ảnh theo chủ đề hơn nhé:))
Còn chương này làm nhanh bởi vì nó ngắn đó: v cứ ngắn là nhanh lắm:))
Post chương này kỉ niệm Hà Nội có gió mùa rồi ấy:))
Editor: Min
Lâm Ngọc Đồng nằm trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy yên tâm, dứt khoát gọi điện thoại đến chỗ Trình Thích. Thế nhưng Trình Thích tắt máy, cậu không biện pháp nào đành gọi về điện thoại ở nhà hỏi Vương bá.
Vương bá đã nhận được chỉ thị, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng vẫn nói với Lâm Ngọc Đồng:
"Thiếu gia đã đi nghỉ ngơi rồi, có lẽ gần đây phải thu dọn cục diện rối rắm ở bên này nên thiếu gia có chút mệt mỏi. Cậu có muốn tôi gọi cậu ấy dậy không?"
"Không cần đâu ạ, anh ấy không có việc gì là tốt rồi. Vậy cháu làm phiền Vương bá rồi, ngày mai cháu sẽ về."
"Tốt, cậu cũng đi nghỉ sớm đi nhé."
Vương bá cúp máy rồi lắc đầu, nặng nề thở dài một hơi.
Lâm Ngọc Đồng mở notebook lên viết vài thứ linh tịnh, nhưng suốt cả lúc ấy giọng nói khác thường của Triển Dực Phi luôn vọng trong tai cậu, khiến cậu trở nên rất khó tập trung.
Cuối cùng cậu dứt khoát không viết nữa, đóng notebook lại, bắt buộc bản thân phải nhanh chóng đi ngủ.
Nhưng cậu lại không thể giống như mọi khi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giọng nói của Triển Dực Phi không còn vọng bên tai cậu nữa, nhưng lại đổi thành một vấn đề khác.
Vương bá và Triển Dực Phi sẽ không lừa cậu chứ?
Sẽ không phải là Triển Dực Phi gặp chuyện gì đó phiền phức, sợ cậu lo lắng nên mới không nói cho cậu đấy chứ?
Lâm Ngọc Đồng cho tới giờ cũng không biết vì sao mình lại suy nghĩ lung tung như vậy. Cậu mở đèn đầu giường lên, cầm cuốn sách mình vẫn chưa đọc xong lúc đi dọc đường lên rồi lại tiếp tục trằn trọc.
Cậu cứ trằn trọc đến khoảng hơn 0 giờ mới không dễ dàng gì mà thiếp đi, ai ngờ lại bắt đầu nằm mơ.
Cậu mơ thấy có một con khỉ nhỏ ở trên núi, nhảy đến nhảy đi để tìm đồ ăn, rất thông minh, nhưng sau khi tìm được rồi ăn trái cây thì bắt đầu ầm ĩ, con khỉ nhỏ ôm bụng ngã xuống đất lăn qua lộn lại có vẻ như vô cùng đau đớn.
Lâm Ngọc Đồng muốn đi tới giúp đỡ, con khỉ nhỏ ấy lại ngay lập tức chạy vào trong rừng.
Lâm Ngọc Đồng liền đuổi theo, nhưng đuổi cả nửa ngày cũng không đuổi kịp, ngược lại cả người còn đụng vào một cái gốc cây, ầm một tiếng, đặc biệt vang, cậu mở lớn mắt mới biết hóa ra đó là cái chân bàn trong phòng của mình.
Đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên cậu đụng phải chân bàn, cho nên chân bàn trong phòng cậu đều đã được bo tròn lại, có đụng trúng thì nhiều nhất là bị bầm.
Vấn đề là vì sao cậu lại nằm mơ như vậy?
Cậu rất ít khi nằm mơ, đặc biệt là sau khi Triển Dực Phi nói cho cậu biết chuyện của ống heo nhỏ kia, cậu gần như sẽ không nằm mơ nữa.
Nằm mơ về khỉ thì đại biểu cho điều gì?
Lâm Ngọc Đồng cầm lấy điện thoại lên mạng, cậu nhập cụm mơ thấy khỉ vào nhưng lại không ấn tìm kiếm, bởi vì cậu chợt nhớ ra Triển Dực Phi chính là cầm tinh con khỉ.
Lập luận mạnh mẽ đó ngay lập tức khiến cậu không thể nằm được nữa, liền đi tìm Hạng Quân cùng Cao Văn Lượng.
Âm thanh cậu gõ cửa cũng không lớn, hơn nữa cậu gõ cửa phòng của người gần nhất là Hạng Quân, nhưng cả hai người họ cùng nghe được tiếng động mà tỉnh ngủ, gần như là mở cửa phòng ra cùng một lúc,
"Làm sao vậy? Có chuyện gì?"
"Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy trong lòng không yên, nếu không bây giờ trở về Vinh Thành đi?" Lâm Ngọc Đồng nhìn về phía phòng ba mẹ mình, bởi vì cậu cách phòng ba mẹ cũng không tính là quá gần cho nên âm lượng của cậu hiện tại có lẽ cũng không đánh thức họ, nhưng nếu muốn rời đi thì thế nào cũng phải báo cho họ một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!