Chương 45: Cậu không xấu hổ sao

Editor: Min

Lần này thì đúng là đi được nửa chặng đường thật rồi ý cả nhà ạ TTvTT

Triển Dực Phi làm sao lại không biết giờ phút này Lâm Ngọc Đồng sẽ không thiếu những bình luận dài giống thế, nhưng anh cảm thấy người ta làm được chuyện này mình càng phải làm chu đáo hơn mới được, vậy nên vội vàng hoàn thành công việc bề bộn, anh làm một việc mà cho đến tận bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ tới

--- viết thư tình.

Đã từng tuổi này nhưng anh cũng chưa từng viết qua thứ này, nhưng lần này anh bỗng nhiên quyết định viết một bức, bởi vì một bình luận dài thì ai cũng có thể viết, nhưng thư tình thì không giống vậy.

Anh quyết định viết một bức thư để bày tỏ tình cảm của mình, Thư tình này chính là để giãi bày việc anh vô cùng yêu thích tác phẩm của Lâm Ngọc Đồng.

Nói viết liền viết, buổi tối khi Lâm Ngọc Đồng đi ngủ, anh ấy cớ rằng vẫn còn công việc chưa xử lý xong, lén lút ở trong thư phòng viết. Đến khi viết được khoảng hơn hai nghìn chữ, Triển Dực Phi rốt cục dừng lại.

Nhưng anh nghĩ một chút, liền không đăng thẳng lên trên mạng, mà là kiên nhẫn chờ đợi một chút, để tránh bị Lâm Ngọc Đồng nhìn ra đầu mối.

Trình Thích biết việc anh làm, còn quang minh chính đại mà cười rằng hành động của anh cứ như tên trộm vậy, Triển Dực Phi chỉ còn cách nói ra chân tướng

----- Lâm Ngọc Đồng còn chưa biết anh là Tụy ngọa lâm gian.

Trình Thích nghe xong thì lắc đầu,

"Thành thật mà nói, cái tên"Túy ngọa lâm gian

"thực sự khá là buồn nôn đó."

Lúc trước khi anh vội vàng lập tài khoản mà không dùng thì cũng thấy vậy là được rồi đi?

Triển Dực Phi nghĩ đến chút tâm tư lúc trước của mình thì trong lòng cũng có chút xấu hổ. Thực ra tên ban đầu anh nghĩ là Túy ngọa lâm kiên, nhưng sau đó không biết thế nào mà cảm thấy cái tên Túy ngọa lâm gian cũng rất được (*), cho nên dùng mãi tới tận bây giờ.

(*) Trong Túy ngọa lâm kiên và Túy ngọa lâm gian có từ Kiên và từ Gian đọc giống nhau đều là jiān, kiểu như đồng âm khác nghĩa.

Mà từ Túy ngoài nghĩa là say rượu còn có nghĩa là say mê vậy nên dù cả hai câu thế nào thì cũng vẫn ám chỉ nghĩa là say mê Lâm Ngọc Đồng thôi à:v

"Chỉ mong là cậu không bị phát hiện ra, bằng không vạn nhất để Lâm Tử phát hiện ra cậu là cái tên độc giả thổ hào khi buồn khổ cũng tặng phần thưởng, mà vui vẻ cũng tặng phần thưởng, thì khẳng định nhóc ấy sẽ trừng trị cậu một trận, tôi đảm bảo đấy."

Trình Thích cười mỉm, cứ tưởng tượng đến cảnh đấy là không giấu nổi hiếu kỳ. Anh ta cũng mới chỉ biết Lâm Ngọc Đồng một thời gian, không dám nói là rất hiểu cậu, nhưng tính cách cơ bản thì cũng có thể nhìn ra được, có thể nói rằng nếu là người một nhà thì cậu thế nào cũng được, nhưng nếu là người ngoài thì không thể để họ chiếm tiện nghi nhà mình được.

Trong khoảng thời gian này, Trình Thích và Hạng Quân vẫn ở tại biệt thự của Triển Dực Phi, thứ nhất nơi này cũng rộng, chỗ ở cũng đủ, thứ hai là ở gần nơi làm việc có rất nhiều điều tiện lợi, thứ ba chính là để Hạng Quân ở gần có thể đối phó với những tình huống giúp đảm bảo an toàn cho căn nhà.

Cho nên vốn dĩ cơ hội hắn tiếp xúc cùng Lâm Ngọc Đồng không đặc biệt nhiều, hiện giờ hai người lại thân nhau hơn rất nhiều.

Lâm Ngọc Đồng gần đây có thể cảm nhận được những chuyển biến rõ ràng của Hạng Quân đối với mình, rất khác so với lần đầu tiên gặp cậu.

Nếu nói khi đi là một sự đề phòng không thể nói rõ ra được, thì bây giờ lại biến thành sự tín nhiệm hoàn toàn cùng buông lỏng đề phòng, có đôi khi còn mang theo chút bội phục, cậu đoán có lẽ chuyện này liên quan đến việc hắn xem xem xong tiểu thuyết của cậu.

Hiện tại Lâm Ngọc Đồng có thể thường xuyên tán gẫu vài câu với Hạng Quân, thậm chí quan điểm về tác phẩm của hắn cũng có thể tham khảo được một chút.

Tuy rằng Hạng Quân ít nói, nhưng nếu nói đến chuyện hắn hứng thú, thì hắn không có mặt than như vậy.

"Ngày hôm qua update chương mới vướng đúng vào thời điểm mấu chốt, hôm nay cậu không tính toán up nhiều thêm chút nữa à?" Hạng Quân bố trí các tình huống bảo an trong nhà xong, hỏi Lâm Ngọc Đồng.

"Em chưa nghĩ đến. Hôm nay em phải quay về thành phố B." Hôm qua khi Triển Dực Phi tan làm về thì có đem cho cậu một tờ giấy chứng nhận thực tập, cậu muốn cầm giấy chứng nhận này về trường chuẩn bị một chút, như vậy về sau nếu không có chuyện gì quan trọng thì có thể không cần quay về trường.

"Vậy lát nữa tôi lái xe đưa cậu về, cậu chuẩn bị xong thì đi xuống." Hạng Quân dứt lời liền xuống lầu, có lẽ là ra gara.

Sáng sớm Lâm Ngọc Đồng cũng đã thu dọn những đồ muốn đem theo trên đường rồi, cho nên chỉ năm phút sau cậu đã an vị trên chiếc xe việt dã, đồng thời cũng gọi điện cho Triển Dực Phi.

Lần này về ngoại trừ phải đến trường, chắc chắn còn phải ở cùng với ba mẹ một đêm, cho nên cậu không thể trở về ngay trong ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!