Sau bao nhiêu ngày cuối cùng tôi cũng trồi lên được rồi TTvTT
Mau mau khen tôi đi QvQ
Editor: Min
Diệp Chân đành dừng lại xem cậu định làm gì.
Lâm Ngọc Đồng còn có thể làm gì? Vừa rồi trong phòng đều là mùi nước hoa, vậy mà lại có mùi chua xộc thẳng vào, đâm vào cậu đến nỗi muốn hắt xì.
Trong mắt Triển Dực Phi không chỉ có ai oán, có có cả ghen tị cùng một tí bất mãn, cậu còn chưa từng gặp qua một Triển Dực Phi như vậy.
Thôi xong, điệu nhảy tuyệt đẹp đầu tiên lại không phải là cùng với Triển Dực Phi, chuyện này đúng là phiền toái!
Hiển nhiên, cũng không chỉ có một mình Lâm Ngọc Đồng chú ý đến sự tồn tại của Triển Dực Phi, vốn dĩ rất nhiều người đang chú ý đến việc Lâm Ngọc Đồng khiên vũ cùng Diệp Chân, cho nên khi bọn họ dừng lại, ánh mắt của cả đoàn người cũng rất tự nhiên mà đi theo Lâm Ngọc Đồng.
Vì thế bọn họ không hẹn mà cùng thấy được ở cách đó không xa là một người đàn ông rất xuất sắc. Dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng không làm mất đi vẻ đẹp trai, tuy là cách rất xa nhưng cũng cảm nhận được áp lực.
Người này là ai? Tại sao đến cuộc hợp thường niên lại còn mang theo hành lý?
Bạch Y Hà dùng khủy tay chọc chọc Nghiêm Thụ:
"Này, người kia chắc không phải là bạn đời của Lâm Tử đấy chứ?"
Nghiêm Thụ nói:
"Tôi không biết, nhưng cảm giác đúng là vậy đấy."
Tất cả mọi người dừng lại, nhìn xem Lâm Ngọc Đồng muốn làm gì, chỉ thấy Lâm Ngọc Đồng dừng lại trước mặt người đàn ông cao lớn kia, khoảng cách ước chừng là 30cm. Sau đó, sau đó Lâm Ngọc Đồng nhẹ nhàng hôn người đàn ông kia một cái.
Triển Dực Phi có phần sửng sốt, trong nháy mắt buông hành lý ra ôm lấy Lâm Ngọc Đồng, mang theo chút ý tứ trừng phạt mà dùng sức hôn lại.
Anh chính là đang ghen!
Lâm Ngọc Đồng chỉ nghĩ muốn hôn một chút để trấn an, làm sao biết được Triển Dực Phi ở trước mặt mọi người mà lại không kiềm chế được!
Triển Dực Phi như không cảm thấy cái đánh của Lâm Ngọc Đồng sau lưng mình, hôn đủ rồi mới buông ra, sau đó thấp giọng nói bên tai Lâm Ngọc Đồng:
"Xem lúc về anh trừng trị em thế nào!"
Anh cũng chưa đến mức không biết xấu hổ mà nói rằng mình chỉ đưa Vương bá đến cửa khách sạn để Lâm Ngọc Phi đón vào, sau đó mã bất đình đề (*) mà đuổi theo người này, ngay cả hành lý cũng quên không để nhân viên khách sạn cất giùm, ai mà nghĩ được rằng đến đây lại thấy cái người đã kết hôn rồi – Lâm Ngọc Đồng còn đang khiêu vũ!
(*) Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó, ý chỉ anh Phi đã cấp tốc chạy đến đó mà.
Anh còn chưa từng được khiêu vũ với cậu đâu!
Diệp Chân im lặng mà đi về hướng các đồng nghiệp của mình, cứ luôn cảm thấy mình đã làm việc gì đó sai rồi vậy. Nhưng hắn cũng không biết phải làm sao! Hắn chỉ là vì phép lịch sự mà khiêu vũ một điệu thôi mà!
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy da đầu run lên, giả vờ như không nghe thấy lời nói của Triển Dực Phi, cậu đưa Triển Dực Phi đến chỗ bọn Nghiêm Thụ để giới thiệu một chút,
"Đây là Nghiêm Thụ, tổng giám đốc kiêm trưởng bộ phận thiết kế đồ họa của công ty Dịch Du. Bạch Y Hà, phó tổng giám đốc kiêm trưởng phòng bộ phận R&D, những người còn lại đều là nhân viên thuộc các bộ phận của công ty Dịch Du."
Dứt lời cậu khoác lấy cánh tay của Triển Dực Phi,
"Đây là chồng tôi Triển Dực Phi, phó tổng giám đốc tập đoàn Triển Dương."
Nghiêm Thụ và Bạch Y Hà lần lượt bắt tay với Triển Dực Phi xong, liền có chút khẩn trương. So với tập đoàn Triển Dương, loại công ty của bọn họ chỉ như một con tôm bé tẹo so với cá voi thôi,, quả thật làm người ta kinh hoảng.
Triển Dực Phi không thân thiết, nhưng cũng không phải là xa cách, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!