Chương 35: (Vô Đề)

Editor: Min

Lâm Ngọc Đồng cười khẽ: "Diệp tiên sinh đều nói là trước đó, còn nói Hạng Quân ở nước ngoài sống rất tốt, nghe nói Dực Phi kết hôn mới trở về. Thử hỏi một chút, nếu thật sự có tình cảm thì vì sao còn tách nhau ra xa như vậy?

Tò mò sao? Vậy sao anh không hiếu kỳ xem mình là người hay là quỷ?

"Diệp Hàn Anh bị nói thế nhưng cũng không tức giận, trên mặt lộ vẻ thông cảm mà tươi cười,"Hóa ra Lâm thiếu là thích tự lừa mình dối người.

"Nói xong hắn hắt cằm nhìn về phía Triển Dực Phi,"Chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu?"

Lâm Ngọc Đồng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triển Dực Phi cùng Hạng Quân đi sâu vào phía trong vườn hoa, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu, khiến cho trong người cậu giống như có đầy lời muốn nói nhưng lại mắc kẹt trong cổ họng, không lên được, cũng không thể xuống được.

Trong nháy mắt cậu cảm nhận được, có lẽ Hạng Quân quả thực có chút khác biệt?

Lúc này Diệp Hàn Anh từng bước lại gần về phía trước, đè thấp giọng nói:

"Đêm tối như vậy mà cùng nhau đi vào trong vườn hoa, chẳng lẽ Lâm thiếu không cảm thấy kỳ quái một chút nào sao?"

Trong lòng Lâm Ngọc Đồng bỗng dưng căng thẳng, giống như mọi nỗ lực đều bị nắm chặt lại, vô cùng khó chịu.

Nhưng cậu vẫn khẽ cắn môi nhịn xuống, đồng thời đối mặt với Diệp Hàn Anh khi mà biểu cảm còn chưa thay đổi, vẫn là kiểu nhìn thì như rất lễ độ, nhưng kỳ thực đều là dáng vẻ khinh thường. Cậu cười nói: "Tôi không tò mò, nhưng đau lòng thì lại khá nhiều.

Diệp tiên sinh, anh là có bao nhiêu khuyết thiếu cảm giác an toàn vậy, cho nên mới vừa nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ là có thể suy nghĩ miên man?

Tâm bệnh cũng là bệnh, lần sau trước khi ra khỏi cửa nhớ phải uống thuốc."

Nói xong cậu để lại cho hắn một ánh mắt thương hại rồi xoay người quay trở về buổi tiệc.

Kỳ thực cũng không phải không cảm thấy Hạng Quân mang theo một chút mẫu thuẫn không thể nói rõ đối với cậu, nhưng cậu nghĩ có thể đó là một chút thói quen của vài người, thật sự giống những người quen từ trước đến nay, cũng có kiểu người chậm nhiệt (lâu dần mới có thể thân), cậu lại quen biết sau, tuổi so với những người khác cũng nhỏ hơn, cho nên có thể vì vậy mà không thể gần gũi ngay với Hạng Quân, cần nhiều thời gian hơn để làm quen.

Nhưng hiện tại ngẫm lại, thật sự cậu không xác định được có phải mình quá tốt bụng hay không.

Khoảng 15" sau Triển Dực Phi mới trở lại sảnh tổ chức tiệc, ngoại trừ trên người mang theo một ít hơi lạnh, thì thật cũng không nhìn ra có điểm gì khác.

Lâm Ngọc Đồng nghĩ một chút, cuối cùng cũng không hỏi Triển Dực Phi cùng Hạng Quân đã làm gì, mặc dù thực sự cậu rất tò mò.

Triển Dực Ninh lúc này đã thay xong quần áo đang chậm rãi đi từ tầng hai xuống, cùng ở bên cạnh cô ta chính là Diệp Hàn Anh.

Triển Hoành Đồ trên mặt đầy hồng quang tiếp nhận đủ loại chúc mừng hoặc thiệt tình hoặc giả ý, nghiễm nhiên

Triển Dực Phi cúi đầu nhấp một ngụm rượu, Lâm Ngọc Đồng nghĩ là anh khó chịu, yên lặng cầm lấy tay anh. Lúc này anh quay đầu lại cười, thấp giọng nói bên tai Lâm Ngọc Đồng:

"Em tưởng là anh khó chịu à?"

Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu.

Giọng của Triển Dực Phi lại càng thấp,

"Có em, anh sẽ không cảm thấy khó chịu."

Lâm Ngọc Đồng gãi gãi vào lòng bàn tay của Triển Dực Phi,

"Khi nào thì chúng ta về?"

Triển Dực Phi đang muốn nói là chờ một lát, lại nghe có người nhắc đến hôn lễ của mình. Người kia không phải ai khác chính là cha của Tả Tư Khải – Tả Vân Sinh.

Triển Hoành Đồ liếc mắt một cái nhìn sang bên Triển Dực Phi, nói:

"Bọn nhỏ có suy nghĩ của bản thân, ngày nào thì phải hỏi ý của chúng nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!