Đáng lẽ phải post đoạn dài dài hơn cơ mà... thôi ém tí cho nó thêm vài phần bí ẩn:))
Đùa chứ tại tôi lười... tại tác giả miêu tả đồ ăn nhiều quá nên là cứ loạn cả lên (T_T)
Hẹn ngày mai chúng ta tái ngộ tiếp:))
Editor: Min
Trên đường Hoàn Hải có một nhà hàng chuyên các món cá tên là Phong Khánh, trong tiệm tổng cộng có tám bàn bếp, nhưng lại đặc biệt đắt hàng.
Tiệm ăn này giống như mấy gia đình ở nông thôn, dùng nồi lớn để hầm đồ ăn, mặc kệ là hầm cá hay hầm gà, đều là bỏ củi vào để đốt lò, lại vẫn sử dụng loại nồi sắt kiểu cũ, cho nên món ăn hầm ra đều có một hương vị rất đặc biệt.
Đây là nơi khi rảnh rỗi Lâm Chi Tùng và Trần Tố Trữ thích tới nhất, nhưng bình thường vẫn luôn bận bịu, cho nên số lần chính thức có thể tới không nhiều lắm.
Lâm Ngọc Đồng nghĩ sau khi đã lớn hiếm khi có thể cùng ba mẹ bình thản mà ăn một bữa cơm bên ngoài, nên đã sớm đặt trước một bàn.
Cậu hẹn ba mẹ mình cùng gặp nhau ở nhà hàng lúc 5:30 chiều, cậu đi trước 20 phút, hơn nữa để tránh cho quá trình hầm đồ ăn quá dài, cậu còn đặc biệt đặt trước các món ăn mà ba mẹ cậu thích mỗi khi đến đây, kêu chủ quán đun rồi hầm trước.
Lại nói lúc ở trên đường, Lâm Chi Tùng lái xe, Trần Tố Trữ ngồi bên cạnh dường như có phần chồng chất tâm sự, bà lo lắng mà nói:
"Chi Tùng, anh nói xem con chúng ta đang yên đang lành vậy lại hẹn chúng ta ra ngoài ăn cơm dù chẳng phải ngày lễ gì? Có phải nó cùng Dực Phi có chuyện gì hay không?"
Trái lại tâm tình của Lâm Chi Tùng lại rất tốt, cười nói:
"Em đó, cứ yêu thương với quan tâm mù quáng thế, anh thấy hai đứa chúng nó vẫn rất tốt, có thể có chuyện gì được chứ?"
Trần Tố Trữ trừng mắt liếc sang một cái,
"Cái này không phải là em cũng không nghĩ ra sao. Muốn hẹn chúng ta ra ngoài ăn cơm thì cũng không là chuyện lạ gì, chính là chỉ có một mình Đồng Đồng hẹn chúng ta ra ngoài, chung quy là em vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp."
Lâm Chi Tùng nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài,
"Cho dù thực sự có gì đó không thích hợp, thì em ở đây lo nghĩ cũng vô dụng, lát nữa đến nơi rồi nói sau. Có lẽ là con trai muốn hiếu thuận với ba mẹ một chút, cho nên anh thấy em phải cảm thấy cao hứng mới đúng đó."
Từ lúc lên xe đến giờ cuối cùng Trần Tố Trữ cũng chịu nở một nụ cười, chỉ là có vẻ cũng không tốt lắm.
Lâm Chi Tùng khuyên hai lần nhưng cũng không được bèn không thuyết phục nữa, hai người tới nơi, đậu xe xong thì đi thẳng vào nhà hàng nhỏ này.
Chuông đón khách ở ngoài cửa vang lên một tiếng, Lâm Ngọc Đồng ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đó, Ba, mẹ, ở đây!
Cả hai nhìn thấy con trai mình cười rất thoải mái, trông bộ dạng cũng không giống là có chuyện gì, trong lòng đều vì thế mà nhẹ nhõm một ít, vừa ngồi xuống gần như cả hai đều đồng thanh hỏi:
"Sao đột nhiên lại nhớ tới ba mẹ mà mời ba mẹ ra ngoài ăn vậy?"
Lâm Ngọc Đồng rót cho mỗi người một tách trà nóng để bọn họ uống làm ấm người,
"Lan Lan quay về trường học, tiểu Phi lại bận bịu việc học hành, con nghĩ trong nhà rất quạnh quẽ, con nghĩ cứ mời hai người ra đây ăn là được rồi, dù sao ba mẹ đều thích các món cá của nhà hàng này."
Lâm Chi Tùng vội vàng không ngừng hướng về phía vợ nói:
"Đấy em xem, anh đã nói là con trai có hiếu với ba mẹ thôi, có thể có chuyện gì chứ?"
Trần Tố Trữ hỏi:
"Vậy sao không kêu Dực Phi cùng đi?"
Lâm Ngọc Đồng nói:
"Công chuyện ở công ty của anh ấy vẫn chưa xong, nếu có thể xong sớm một chút thì sẽ qua đây, nói cách khác thì sẽ chỉ có ba người chúng ta ăn thôi. Con đã đặt sẵn các món rồi, ba mẹ còn muốn đặt thêm món nào thì cứ gọi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!