Editor: Min
Lâm Ngọc Đồng đương nhiên không có khả năng thổi gió gối đầu (*) với Triển Dực Phi, nhưng chuyện của Diệp Hàn Anh cậu cũng đã để ý, cho nên cậu đem mục tiêu chuyển về phía Vương bá.
(*) thổi gió gối đầu: ý chỉ việc nói xấu Diệp Hàn Anh với Triển Dực Phi.
Vương bá đứng về phía của Triển Dực Phi, mà xét theo độ thân thiết của Diệp Hàn Anh với Triển gia, khẳng định là hắn thường xuyên qua lại Triển gia, cho nên có lẽ Vương bá sẽ biết cái gì đó.
Khi còn ở Triển gia Vương bá lúc nào cũng phải bận bịu lo liệu mọi việc từ sáng đến tối, cả đống việc luôn chờ ông phải thu xếp, nhưng khi tới ngôi nhà đang ở tạm của Triển Dực Phi, bởi vì không có người giúp việc, công việc nhà cũng có một mình Lâm Ngọc Đồng lo, cho nên ông chỉ có thể những việc lặt vặt khác như ra ngoài ban công tưới cây, hoặc là giúp đi đổ rác vân vân, cũng coi như là nhàn hạ.
Hôm nay Triển Dực Phi đi làm, khi Lâm Ngọc Đồng đi học về thì vừa đúng lúc nhìn thấy Vương bá đi đổ rác quay lại, liền cùng Vương bá tán gẫu vừa đi vừa tán gẫu, cậu hỏi Vương bá:
"Bác đã gặp qua cái người tên Diệp Hàn Anh chưa ạ?"
Vương bá nói,
"Tôi đã gặp qua rồi, người này chính là bạn trai của Dực Ninh tiểu thư, rất được chào đón ở Triển gia. Đại thiếu gia không thường về nhà nên cậu ấy không biết, kỳ thực Diệp tiên sinh từ rất sớm đã thường ra vào tại Triển gia rồi."
Lâm Ngọc Đồng thấy Vương bá cau mày thì hỏi:
"Từ rất sớm là từ lúc nào vậy ạ?"
Vương bá cố nhớ lại một chút rồi mới nói:
"Đại khái là từ khoảng ba năm trước đã bắt đầu rồi."
Có lẽ nhìn ra Lâm Ngọc Đồng đang có suy nghĩ, nên Vương bá cái gì cũng không giấu diếm, nói cho Lâm Ngọc Đồng: "Thật ra Dực Ninh tiểu thư năm nay mới 22 tuổi, cho nên cô ấy gặp gỡ Diệp tiên sinh từ lúc còn chưa tới 20 tuổi.
Tôi còn nhớ rõ khi ấy là mùa đông, Dực Ninh tiểu thư đưa Diệp tiên sinh về nhà giới thiệu là bạn trai mình, lão gia cùng phu nhân đều rất hoan nghênh, sau đó Diệp tiên sinh liền thường xuyên đến Triển gia.
"Lâm Ngọc Đồng nhớ lại tình hình lúc cậu thấy ở tập đoàn Triển Dương, cảm thấy Diệp Hàn Anh cùng Triển Dực Ninh tán gẫu rất vui vẻ, xem ra tình cảm của hai người đó quả thật là rất tốt? Gần về đến cửa nhà thì Vương bá nói:"Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy, Diệp tiên sinh kia là coi trọng bối cảnh của Triển gia chứ không phải là coi trọng Dực Ninh tiểu thư.
"Lâm Ngọc Đồng đã nghe Triển Dực Phi nói qua cho nên cậu biết Diệp Hàn Anh có xuất thân bình thường, nhưng nghe Vương bá nói vậy cậu cũng cảm thấy kỳ quái,"Vương bá, sao bác lại thấy Diệp Hàn Anh coi trọng bối cảnh của Triển gia hơn?
"Vương bá nghiêng đầu suy tư một lát, tựa hồ như đang suy nghĩ xem phải miêu tả thế nào mới tốt, sau đó ông dường như đã nghĩ ra điều gì, vỗ đầu, nói:"Bởi vì tôi cảm thấy cảm giác anh ta đối với Dực Ninh tiểu thư không giống như đại thiếu gia đối với cậu.Lâm Ngọc Đồng:........"
Cái này thì được tính là đáp án gì?!
Có mấy người đối xử với người mình thích mà được như Triển Dực Phi đối xử với cậu vậy? Hận không thể đem trăng sao xuống túi ngủ của cậu!
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy được, đời trước cho dù cậu có tốt với Trầm Quân thế nào thì cũng không bằng được một phần mười của Triển Dực Phi đối với cậu.
Triển Dực Phi lúc nào cũng đau lòng cậu, có đôi khi thấy bộ dáng của anh giống như muốn cho cậu vào một cái lồng để mà bảo hộ, dường như sợ cậu bị tổn thương, thế nhưng chỉ là trong lòng nghĩ vậy chứ không dám làm.
Tuy rằng có đôi lúc cậu cũng thấy dở khóc dở cười, nhưng có ai mà không thích bản thân được đặt ở trên đầu tim của một người?
Mỗi người đều có cảm xúc riêng, nếu có một ai đó đối xử với mình thật tốt, lâu dài cũng sẽ thấy cảm động, huống chi còn là một người xuất sắc như vậy vẫn luôn âm thầm hi sinh vì mình.
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy được đừng nói là cậu, dù đổi thành một người khác, chỉ cần là người được Triển Dực Phi yêu, thì đều sẽ không thể trốn thoát. Đương nhiên, kể cả khi có thể chạy trốn thì cũng sẽ không muốn chạy.
Buổi tối, như thường lệ, Lâm Ngọc Đồng sấy tóc cho Triển Dực Phi, sau khi thu dọn xong máy sấy quay lại thì lại vô thức đám bóp bả vai.
Triển Dực Phi nhìn thấy, nói:
"Từ ngày mai em không phải sấy tóc cho anh nữa đâu, có phải bả vai lại đau rồi không?"
Lâm Ngọc Đồng quơ quơ cánh tay,
"Có thể là do trời lại âm u thôi, em cũng tùy tiện bóp bóp hai cái ấy mà, không liên quan đến việc sấy tóc cho anh đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!