Cuối tuần vui vẻ nha cả nhà ^^~
Tục ngữ nói, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, hơn nữa lần thứ hai thông thường bao giờ cũng sẽ dễ hơn lần đầu.
Dần dần, Lâm Ngọc Đồng cũng thích ứng được với việc tiện thể giặt luôn quần áo bẩn của Triển Dực Phi, bởi vì cậu thấy việc này so với ở ký túc xá cũng không có gì khác, chẳng qua là bốn người biến thành hai người, dùng chung một phòng thành ở chung một nhà, một đống người dùng chung một máy giặt thành chỉ có hai người dùng.
Điều khác biệt duy nhất là cậu phải nấu cơm. Thế nhưng chính là người có năng lực thì sẽ làm nhiều việc, nếu Triển Dực Phi có thể kiếm tiền, vậy việc anh có biết làm việc nhà hay không cũng chẳng sao, dù gì cậu cũng muốn tìm thời gian để hoạt động cơ thể.
Cứ như vậy, đảo mắt, hai người đã sống cùng với nhau hơn mười ngày. Hôm nay Lâm Ngọc Đồng đi xuống lầu lấy một bưu kiện
--------- Cậu và Kim Phàm đã ký hợp đồng thành công, bưu kiện này là bưu kiện về hợp đồng do biên tập bên Kim Phàm gửi cho cậu.
Lâm Ngọc Đồng cầm bản hợp đồng, thuận tiện đi ra siêu thị mini cách nhà không xa để mua một túi đường trắng, lại không biết ngay trên đường trở về có một người đàn ông đột nhiên chạy ra kéo cậu lại, lực đạo rất lớn, thoáng một cái đã kéo cậu ra đến mặt sau của buồng điện thoại công cộng.
Lập tức Lâm Ngọc Đồng liền nổi giận,
"Này anh kia, đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy hả!"
Người đàn ông với bộ dạng vô cùng diêm dúa ra hiệu cho cậu im lặng, nhỏ giọng nói:
"Thật ngại quá, thật ra là mọi chuyện đều có nguyên nhân."
Lâm Ngọc Đồng nhìn đối phương một quả đầu màu tím chói mắt, trên người là chiếc quần bò màu đen và áo khoác cùng màu, có điểm khả nghi, nhưng quả thật trông anh ta không giống như có ác ý, vậy nên cậu dần trấn tĩnh lại, Anh có ý gì?
Anh ta nói:
"Lúc cậu đi ra ngoài không mang điện thoại phải không?"
Lâm Ngọc Đồng theo bản năng sờ vào túi, phát hiện ra quả thật là mình không mang. Bởi vì cậu xuống nhà lấy bưu kiện rồi thuận tiện đi mua đường, đi mua đường cũng không mất nhiều thời gian, cho nên việc cậu không mang điện thoại không phải là rất bình thường sao?
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt Tôi nói có sai đâu?, sau đó âm thầm chỉ chỉ trước xe màu đen đỗ bên kia đường,
"Ngồi trong xe là Uông Băng Yến, cũng chính là mẹ kế của Triển Dực Phi, bà ta không biết nghe được tin ở đâu mà biết cậu và Triển Dực Phi đã đăng ký kết hôn, thừa dịp Triển Dực Phi không có ở nhà thì đến tìm cậu. Nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để cậu gặp riêng bà ta."
Triển Dực Phi đúng là chưa đề cập đến chuyện đã kết hôn với gia đình, điểm ấy Lâm Ngọc Đồng có biết. Tuy rằng cũng thấy là có chút kỳ quái, nhưng với cậu mà nói, không phải gặp Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu, hơn nữa nếu như cậu chủ động đến tìm Triển Dực Phi để hỏi nguyên nhân vì sao làm vậy thì sẽ làm tăng hiềm nghi giữa hai người, vậy nên cho đến bây giờ cậu vẫn chọn việc giả ngu.
Nhưng cậu cũng không nghĩ tới, Uông Băng Yến còn có thể tìm đến tận cửa.
Lâm Ngọc Đồng phủi phủi bụi dính vào người lúc đụng phải buồng điện thoại,
"Dựa vào cái gì để tôi tin tưởng lời của anh?"
Người đàn ông lấy điện thoại gõ một dãy số rồi đưa cho Lâm Ngọc Đồng, cậu nghe được ở bên kia Triển Dực Phi nói:
"Xin lỗi em tiểu Đồng, đột nhiên xảy ra chuyện này, không dọa đến em chứ?"
Lâm Ngọc Đồng đung đưa gói đường to,
"Dọa sợ thì không đến mức, tôi chỉ tò mò là vì sao anh phản ứng kịp thời quá vậy Triển tiên sinh?"
Triển Dực Phi bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, "Vốn dĩ là muốn gọi điện báo là sẽ có người đến đón em, nhưng sợ như vậy em sẽ không được tự nhiên, thứ hai là Cao Văn Lượng, đúng rồi, chính là chủ nhân của chiếc điện thoại này, hắn có một tật xấu, bất luận là bảo vệ ai, trước tiên hắn nhất định phải xuất hiện cho ra dáng một người bảo vệ, hắn nói nếu như thế thì mới để người được bảo vệ không cảm thấy mâu thuẫn, cho nên... Có phải đã khiến em không vui không?
"Lâm Ngọc Đồng liếc Cao Văn Lượng một cái,"Quên đi, nhìn bộ dạng anh ta đẹp mắt, vậy cũng không phải tốt sao?
"Cao Văn Lượng lộ ra ý cười hàm xúc không rõ, Triển Dực Phim im lặng buồn bực. Trình Thích thấy đến tận lúc cúp máy Triển Dực Phi vẫn đang cau mày, thì hỏi:"Sao vậy? Tiểu Cao không ngăn lại được à?
"Triển Dực Phi dở khóc dở cười lắc đầu,"Chỉ hy vọng là không phải tự mình tìm thấy thêm một tình địch.
"Trình Thích nghĩ đến diện mạo của Cao Văn Lượng, cười"hì hì
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!