Thời gian cơm trưa ngắn ngủi qua đi, Lăng Tây Thành và Lê Mặc vừa trò chuyện vừa đi vào thang máy. Trong thang máy chỉ có hai người họ, Lê Mặc nhìn thang máy đi lên hỏi: "Buổi tối anh muốn ăn gì? Em xong việc sẽ đi mua đồ ăn."
"Hiện tại anh chưa nghĩ ra, buổi tối tan việc hai chúng ta cùng nhau đi đi! Để anh gọi điện cho bác Vương, nói bác ấy buổi tối không cần đón em, rồi mình cùng đi."
"Được. Vậy em đi trước." Thang máy ngừng, Lê Mặc trả lời một câu rồi đi ra.
"Ừ, tối gặp."
Tiễn Lê Mặc xong, Lăng Tây Thành vừa đến văn phòng đã thấy thư ký Văn đang chờ ở cửa.
"Giám đốc Lăng, có một vị khách họ Lê nói muốn tìm ngài có việc. Đã đợi cả một buổi trưa."
"Lê Tử Du?" Nghe tới "vị khách họ Lê" phản ứng đầu tiên Lăng Tây Thành là nghĩ ngay đến Lê Tử Du, thật đúng là rất vội vàng a, xem ra lời chia tay của anh đã dọa đến y, chứ không làm sao y lại gấp gáp đòi gặp anh như vậy được? Nếu là trước đây anh nhất định sẽ thật cao hứng, còn bây giờ…
"Đúng rồi ạ, tôi đến xin ý kiến của ngài, tôi đang để anh ta chờ ở phòng khách. Mặc dù không hẹn trước, nhưng mà…" Thư kí Văn cũng hiểu được là rất phiền phức, anh là người mà Lăng Tây Thành tự mình dẫn dắt, cũng là đàn em hồi đại học của Lăng Tây Thành, chuyện của Lê Tử Du anh cũng biết một ít. Nhìn vào thái độ buổi sáng của Lăng Tây Thành, dường như không muốn gặp lại Lê Tử Du: "Nếu ngài không có thời gian thì tôi sẽ đi từ chối cậu ấy."
Lăng Tây Thành trầm ngâm một chút: "Quên đi, mời cậu ta lên đây." Dù sao vẫn phải gặp mặt, nói rõ một lần tránh phiền phức sau này. Nếu đã quyết định ở bên Lê Mặc thì phải triệt để vạch ra giới hạn với Lê Tử Du.
"Vâng, giám đốc Lăng."
Một lúc sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, Lê Tử Du thận trọng đi đến bên người Lăng Tây Thành: "Tây Thành ca ca, em tới rồi."
"Cậu Lê tìm tôi có chuyện gì?" Thấy Lê Tử Du đứng trước mặt mình, tâm tình Lăng Tây Thành chút quay cuồng. Khóe mắt Lê Tử Du thoáng đỏ giống như đã khóc, Lăng Tây Thành cố nén ý nghĩ muốn đưa tay vỗ về y của bản thân. Lê Tử Du có một đôi mắt mèo rất to, lông mi dài như búp bê xoắn tít, con ngươi màu hổ phách cho dù là cười hay khóc đều mang theo chút nước, tựa như ngọc lưu ly thượng đẳng.
"Tây Thành ca ca, sao anh gọi em như vậy?" Lê Tử Du kinh ngạc nhìn anh, nửa ngày sau, mới thấp giọng nói tiếp: "Em tới đây để giải thích với anh, thật xin lỗi, đã làm anh buồn."
Sau cuộc nói chuyện qua điện thoại với Lăng Tây Thành, Lê Tử Du suy tính rất lâu. Tuy rằng trong toàn bộ kế hoạch, Mạc Tử Uyên đối với y rất có lợi, nhưng suy cho cùng Lăng Tây Thành đối với y vẫn quan trọng hơn nhiều. Lăng Tây Thành là chồng của Lê Mặc, đồng thời Lăng gia và Lê gia lại hợp tác làm ăn buôn bán vô cùng khắn khít. Có Lăng Tây Thành trong tay chẳng khác nào y đã nắm giữ được một nửa mạch máu kinh tế của Lê gia.
Hơn nữa y cũng thực sự ưa thích Lăng Tây Thành, mới gặp sẽ thấy anh rất nghiêm túc, lãnh đạm, nhưng đối với người mình thích anh lại "thiên y bách thuận" (MV: nói gì nghe nấy), y cực kỳ hưởng thụ thái độ độc nhất vô nhị của Lăng Tây Thành với mình. Không còn cách nào khác, trước mắt y chỉ có thể cắt đứt với Mạc Tử Uyên, rồi sẽ nghĩ cách sau.
Y tin chắc rằng Lăng Tây Thành vẫn còn mê luyến y. So với vẻ mặt luôn bình thản như đầu gỗ của Lê Mặc, Lê Tử Du y được người ta yêu thương nhiều hơn. Ngẫm lại ngày trước Lăng Tây Thành đối với mình rất dung túng và cưng chiều, đàn ông mà, chỉ cần xinh đẹp cộng thêm một chút nhu mì sẽ hồi tâm chuyển ý ngay thôi.
"Tôi cho rằng trong điện thoại đã nói rất rõ ràng." Hất Lê Tử Du đang lôi kéo ống tay áo của mình ra, Lăng Tây Thành càng nghĩ càng thấy chán ghét. Anh không gần gũi nổi với Lê Tử Du nữa, nhất là khi liên tưởng y cũng làm điều tương tự với những thằng đàn ông khác, càng khiến cho Lăng Tây Thành cảm thấy buồn nôn.
"Chuyện này nói như vậy làm sao rõ ràng được." Lê Tử Du hơi cúi đầu đứng trước mặt Lăng Tây Thành, bày ra bộ dáng mình đã sai, giọng nói chân thành tha thiết: "Em với bác sĩ Mạc không phải loại quan hệ đó đâu, Tây Thành ca ca đang hiểu lầm em đó."
"Sao? Không đúng à?" Lăng Tây Thành rất tò mò, anh muốn xem Lê Tử Du sẽ giải thích thế nào.
Tưởng rằng thái độ của Lăng Tây Thành đã dịu đi, biểu tình của Lê Tử Du càng thêm thương tâm. Khẽ cắn một bên như là rất thương tâm, đáy mắt ngấn lệ nhưng không rơi xuống, y biết Lăng Tây Thành thích nhìn dáng vẻ cố nén ủy khuất, quật cường của mình nhất.
"Bác sĩ Mạc là bác sĩ khám chính của cha em, những khi đưa cha đi khám sức khỏe em đều gặp anh ấy. Anh cũng biết Lê gia rồi đó… Ở bên ngoài Lê gia không thừa nhận thân phận của em, vì để không gây phiền toái cho cha em mới nói với ảnh em tên là Uông Tiểu Du, thường xuyên gặp nhau nên chúng em trở nên quen thuộc, sau đó mới trao đổi số điện thoại để liên lạc. Bác sĩ Mạc là người tốt. Em và anh ấy quan hệ tốt chỉ là vì em lo lắng cho cha thôi.
Tây Thành ca ca biết rõ em như vậy, chắc anh cũng hiểu mà."
"Cậu trước khi đến bệnh viện chưa từng gặp qua Mạc Tử Uyên sao?" Thực sự nói quá thản nhiên đi, nếu không phải được sống lại lần nữa, anh gần như tin vào lời nói có trăm ngàn chỗ hở của y. Lăng Tây Thành thấy thật mỉa mai khi nhìn đến bộ mặt giả vờ ủy khuất của Lê Tử Du. Sự uất ức của Lê Tử Du là giả, nhìn như đơn giản nhưng lại chứa đầy âm mưu.
"Không có, Tây Thành ca ca phải tin tưởng em. Em chỉ là quan tâm sức khỏe của cha nên mới…"
"Quan tâm sức khỏe của cha nên mới lên giường với Mạc Tử Uyên đúng không?" Lăng Tây Thành lạnh lùng cắt đứt lời nói dối của Lê Tử Du.
Lê Tử Du bị lời nói của Lăng Tây Thành làm hoảng sợ, y không biết Lăng Tây Thành đã biết được nhiều hay ít, chỉ có thể mở miệng chối cãi: "Tây Thành ca ca, em không có…"
"Tiểu Du, trước khi nói phải suy nghĩ cho kỹ, cậu có biết tôi và Tử Uyên thân nhau như anh em? Cậu nghĩ hiện tại tôi có nên gọi điện thoại cho Tử Uyên hỏi về người bạn trai mà cậu ấy mới quen xem cậu ấy phản ứng ra sao không?"
"Tây Thành ca ca không được, em và bác sĩ Mạc chỉ là…" Lê Tử Du thật sự bắt đầu có chút sốt ruột, y không thể để cho Lăng Tây Thành gọi cuộc điện thoại này, chí ít là ngày hôm nay không được, y vẫn chưa tìm được cớ thích hợp.
"Chỉ là hiểu lầm phải không?" Lăng Tây Thành cười nhạt tiếp nhận lời Lê Tử Du nói, giọng nói cũng ra vẻ nghiền ngẫm: "Tiểu Du, cậu làm tôi hiểu lầm nhiều chuyện lắm!"
"Mạc Tử Uyên là viện trưởng, không phải là bác sĩ chính, Lê thúc mặc dù chơi thân với trưởng bối của cậu ấy, nhưng không phải cứ mỗi lần tái khám là Tử Uyên có thời gian tiếp khách. Nếu hai người không phải gặp gỡ từ lâu thì làm sao lại quen nhau? Trước đó vài ngày tôi cùng Tử Uyên ăn cơm còn nhắc tới bạn trai mới của cậu ấy, nghe nói người đó có tính cách đơn thuần, đáng yêu, chỉ là vì ngại nên không muốn gặp gỡ bạn bè của cậu ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!