Chương 46: Nói lời yêu

Mạc Tử Uyên nhìn thấy ánh mắt Mục Chiêu Hòa hiện lên nét đau khổ chỉ vì một câu nói của anh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy áy náy vô cùng. Chuyện Lê Tử Du chết do tai nạn xe làm lòng anh chợt nảy sinh một cảm giác khác thường.

Kỳ thực anh không nên nổi cáu với Mục Chiêu Hòa, dù thế nào đi chăng nữa, thì chính đứa trẻ này đã giúp anh vượt qua thời kỳ khó khăn nhất.

Thở dài một hơi, Mạc Tử Uyên đưa tay ôm lấy vai của Mục Chiêu Hòa rồi ấm áp nói:

"Là anh lỡ lời, em đừng nóng giận."

Mục Chiêu Hòa không nói câu nào, chớp mắt liếc nhìn anh. Vì tức giận mà đôi mắt cậu trở nên thật ướt át, dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời sau 12 giờ trưa đôi mắt ấy càng trở nên sinh động, có linh khí hơn, nhưng.

Mạc Tử Uyên giật mình, nhịn không được xoa mắt của cậu:

"Đừng nhìn anh như vậy, được không?"

Hứ! Mục Chiêu Hòa hừ lạnh một cái, quyết định không tính toán với anh nữa, nhưng trong miệng vẫn không nhịn được nói toẹt:

"Vì tình nhân cũ mà thương tâm như vậy anh rốt cuộc có phải đàn ông không? Nói em nghe đi, anh thích cái gì ở y?"

"Không biết, có lẽ do y là mối tình đầu chăng?

Nói ra có điểm buồn cười, đừng nhìn sơ mà nghĩ anh là người trăng hoa bay bướm nhưng Lê Tử Du thật sự là mối tình đầu của anh. Thật ra lúc mới bắt đầu hẹn hò anh biết y gạt anh rất nhiều chuyện, chỉ là anh không muốn đào sâu vào.

Lúc gặp Lăng Tây Thành, anh biết bộ mặt thật của y, cũng minh bạch người mình thích hóa ra chỉ là một ảo ảnh, nhưng sau này cứ chân thật như vậy ra đi, khiến lòng anh luôn cảm thấy khó chịu. Anh có giống đàn ông không khi cứ mâu thuẫn thế này mãi?Anh thích nhất cái gì của y?

"Mục Chiêu Hòa hết ý đành hỏi Mạc Tử Uyên câu khác."Mắt.

"Ánh mắt Mạc Tử Uyên mang theo hoài niệm:"Lê Tử Du không phải là người tốt, nhưng ánh mắt của y lại đặc biệt sạch sẽ, nhìn giống như tiểu thiên sứ.Thôi đi, anh sến quá, em nghe đủ rồi.

"Mục Chiêu Hòa bĩu môi khinh thường, mình cũng là đứa não tàn, cùng người mình thích hoài niệm về tình cũ và vân vân quả thực hại não mà:"Nếu em nói ở đâu cũng có người như vậy thì sao, là do anh thích dạng này thôi, y như trẻ con kém phát triển hay ấu trĩ!Cậu thì biết cái gì, cậu còn trẻ con lắm!

"Mạc Tử Uyên nhìn vẻ mặt chán ghét của cậu không nhịn được đánh cậu một cái:"Nhưng mà Chiêu Hòa này, thật ra anh rất muốn được như Lăng Tây Thành, buông tay là chấm hết.

Lúc đó cũng vì Lê Tử Du, cậu ấy cũng làm ầm ĩ long trời lở đất, kết quả sự tình bại lộ, đoạn tuyệt so với ai cũng kiên quyết hơn, anh thấy bây giờ cậu ta sống chung với Lê Mặc rất tốt. Nếu như anh cũng có được một phần quyết đoán của cậu ta thì tốt rồi…Hanh!

Loại người như vậy có gì đáng để hâm mộ, chẳng qua cũng là một tra nam mà thôi." Mục Chiêu Hòa nhìn Lăng Tây Thành thế nào cũng không vừa mắt, đã kết hôn rồi mà còn có tình nhân bên ngoài… Thêm nữa, anh ta cũng chẳng có bản lĩnh, đường đường là Lăng gia đại thiếu gia mà tiểu tình nhân của mình cũng không quản được, lại còn để y có thời gian đi câu dẫn Mạc Tử Uyên.

Lại nghĩ tới báo cáo điều tra viết Mạc Tử Uyên rất sủng ái Lê Tử Du, Mục Chiêu Hòa liền giận không có chỗ phát tiết.

"Cậu giống như không ưa Lăng Tây Thành, vì sao?"

Mạc Tử Uyên hơi kinh ngạc khi Mục Chiêu Hòa bài xích Lăng Tây Thành, hai người kia cũng mới gặp mặt một lần, sao lại giống như là oan gia từ kiếp trước. Lúc trước ở chỗ Văn Lý ăn cơm anh cũng phát hiện, ánh mắt Lăng Tây Thành nhìn Mục Chiêu Hòa có gì đó sai sai, mang theo cảnh giác và bài xích.

Mà Mục Chiêu Hòa cũng giống vậy, đối Lăng Tây Thành có một loại chán ghét đặc biệt, toàn bộ bữa cơm cũng không cho bạn mình chút mặt mũi.

"Thì sao, không thích thì không thích thôi!"

Vậy cậu thích ai?

Em thích anh! Mục Chiêu Hòa cũng không chú ý, lại đem lời thật lòng nói thẳng ra miệng. Cậu sở dĩ vẫn ăn nhờ ở đậu tại đây không chịu đi bởi vì cậu phát hiện mình coi trọng bác sĩ ngoài mềm trong cứng này.

Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, cậu có thể cảm nhận được Mạc Tử Uyên không đối đãi với cậu như người bình thường, nhưng còn chưa đủ, cậu muốn để người này toàn tâm toàn ý thích mình, trong mắt hay trong tim đều chỉ có sự tồn tại của mình, không có cái khác.

Mục Chiêu Hòa biết Mạc Tử Uyên là người ăn mềm không ăn cứng, cho nên cậu vẫn luôn cố ý giả trang thành người khả ái hy vọng Mạc Tử Uyên dỡ xuống đề phòng đối với mình.

Không nghĩ tới giả bộ có điểm hơi quá, sự phòng bị của Mạc Tử Uyên đã tháo xuống, nhưng lại khiến anh xem mình như đệ đệ mà dỗ dành, lúc cậu kề cận Mạc Tử Uyên, Mạc Tử Uyên đều cho cậu là tiểu hài tử làm nũng, không liên tưởng đến phương diện nào khác.

"Ha ha, cái gì, cậu thích anh, đúng rồi chứ không thì đâu có ở lại nhà anh lâu như vậy?" Mạc Tử Uyên bị dáng vẻ ảo não của cậu chọc cho không nhịn được cười rộ lên, sự lo lắng về Lê Tử Du vơi đi không ít. Nhu nhu tóc của cậu, anh thấy rất hài lòng khi đem Mục Chiêu Hòa về.

Tuy cậu độc mồm độc miệng, ngạo kiều, lại hay sai bảo người khác, bình thường nói chung là giống như quan lớn, nhưng thỉnh thoảng toát ra tính trẻ con làm cho anh nghĩ cậu rất đáng yêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!