Chương 41: Thay đổi

"Đúng rồi, tối nay em định cho anh ngủ ở đâu đây?" Tiễn đi em trai nhà mình, Trương Huy Nhiên cảm thấy có chút khốn quẫn, ôm lấy Văn Lý cọ cọ vào gò má hỏi cậu.

"Thế anh muốn ngủ ở đâu?" Văn Lý nghiêng đầu nhìn anh một cái, không đuổi anh đi là may cho anh lắm rồi, còn muốn được một tấc tiến một thức hả?

"Tất nhiên là…" Trương Huy Nhiên chưa kịp nói hết câu, thấy sắc mặt Văn Lý không vui cho lắm nhanh chóng sửa lời: "Sopha."

"Ừ, vậy anh đi mau đi!" Văn Lý nhàn nhạt trả lời, xoay người bước vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Trương Huy Nhiên đứng ở cửa cố tỏ vẻ thương tâm, thật vất vả mới gặp lại nhau, phản ứng của vợ mình thật đúng là lãnh đạm quá đi, hóa ra mấy cái kịch bản đều viết linh tinh vớ vẩn, ôm nhau khóc nấc lên rồi hôn nhẹ, sau đó thì XXX gì gì đó, nhưng trong thực tế những chuyện này đều không hề xảy ra. Trương Huy Nhiên ngây ngốc một hồi, cuối cùng quyết định tới ghế salon nằm ngủ, ban ngày anh phải chạy đến vài buổi họp báo, tiệc rượu buổi tối cũng chẳng ăn được gì, vừa nãy cùng Văn Lý giằng co nửa ngày, anh mệt chết đi được.

Thả lỏng thân thể vùi mình vào sopha, Trương Huy Nhiên cảm thấy rất an tâm, trái tim thấp thỏm nhớ mong trong suốt bốn năm rốt cuộc cũng được thả lỏng. Xung quanh đều là khí tức của Văn Lý, Trương Huy Nhiên nhắm mắt lại ngủ say. Một lát sau, cửa phòng ngủ chậm rãi mở ra, Văn Lý ôm chăn lặng lẽ đi tới.

Dưới ánh trăng, ngũ quan của Trương Huy Nhiên càng thêm anh tuấn, Văn Lý đem chăn đắp lên người anh, xoa mặt anh: "Ngu ngốc!" Văn Lý nhẹ giọng mắng anh một câu, rồi cậu cúi người xuống, đem đầu vùi vào cổ của anh.

Đang ngủ, Trương Huy Nhiên đột nhiên cảm thấy một sức nặng quen thuộc đè lên người mình. Khẽ thở dài, vẫn không mở mắt, anh dùng lực ôm Văn Lý vào lòng, trấn an vỗ về bảo bối của mình rồi nói: "Em đừng khóc." Thanh âm Trương Huy Nhiên vào ban đêm mang theo chút khàn khàn có vẻ đặc biệt dịu dàng. Văn Lý không nói chuyện, chỉ chôn đầu vào lòng anh mặc cho anh ôm mình thật chặt.

Ngày thứ hai Văn Lý tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, mò mẫm lấy mắt kính từ trên đầu giường đeo vào, cậu mơ hồ nghe ngoài cửa có âm thanh như ai đó đi lại. Văn Lý thoáng cái nhớ ra, đêm qua Trương Huy Nhiên đã trở về. Cậu lập tức đứng dậy, không đánh răng rửa mặt tắm rửa gì liền mang dép mở cửa phòng.

Lúc Trương Huy Nhiên thức dậy, Văn Lý vẫn còn ngủ khá say, thấy cậu đã tỉnh, Trương Huy Nhiên nhịn không được đến gần hôn nhẹ cậu: "Bảo bối, chào buổi sáng! Em đi thay quần áo rồi đến ăn sáng nào."

"Ừ." Văn Lý nhu nhu thái dương, không tránh né sự thân mật của anh, chỉ chỉ bữa sáng trên bàn hỏi: "Đó là do anh làm hả?"

"Ừ." Trương Huy Nhiên gật đầu, cứ xem nguyên mâm đồ ăn này là anh làm đi!

"Thật không?" Văn Lý miễn cưỡng ngáp một cái, hơi nhướng lông mày, nhìn anh.

"Ách…" Trương Huy Nhiên lập tức đổi giọng nhỏ tiếng nói: "Thật ra sáng sớm có người đưa tới."

"Vậy sao anh không đi với người ta đi, còn ở đây làm gì?" Giọng của Văn Lý mang theo vài phần mất tự nhiên, đêm qua không khống chế được tâm tình cư nhiên ban đêm len lén chạy đến ôm anh khóc một hồi, cuối cùng bị người ta phát hiện, sau đó ngủ lúc nào cũng không biết. Hiện tại tỉnh táo lại, đối diện với khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Trương Huy Nhiên, khiến Văn Lý  ít nhiều có chút không biết nên làm sao phải.

Tuy rằng anh đang ở trước mặt mình, Trương Huy Nhiên vẫn là cái người có chút ngây ngô, ngu ngốc kia, nhưng bốn năm trôi qua, thời gian cũng mang đến cho anh những thay đổi không nhỏ. Nhìn anh chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng toát ra sự tôn quý ưu nhã, Văn Lý cảm thấy có chút không thật.

"Chỉ cần em còn ở nơi này, thì anh chỗ nào cũng không đi nữa." Trương Huy Nhiên ôm lấy thắt lưng của Văn Lý mang cậu vào phòng: "Em có thay quần áo không nếu không sẽ bị muộn việc đó? Còn nếu em không nỡ xa anh, anh giúp em thay nhé?" Trương Huy Nhiên nói, ngón tay sờ lên nút buộc đầu tiên trên áo ngủ Văn Lý.

"Cút!" Văn Lý không thể kiềm chế được nữa tán một cái lên đầu Trương Huy Nhiên, xoay người đóng cửa lại. Cảm giác xa lạ ư, hoàn toàn không có! Bốn năm qua, đúng là bề ngoài có thay đổi, nhưng bản chất của Trương Huy Nhiên thì một chút cũng không đổi, hoàn toàn y hệt trước kia. Ở trước mặt anh cậu mất tự nhiên hẳn là vì cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chứ còn anh thì hoàn toàn chả nhìn ra cái gì.

Ăn xong điểm tâm, Văn Lý chuẩn bị rời nhà đi làm. Dạ Mịch cách Thần Thời rất gần nên Văn Lý không lái xe. Trương Huy Nhiên một đường tùy ý đi bên cạnh cậu, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận diễn viên của mình.

Trương Huy Nhiên tò mò đánh giá bốn phía, lôi kéo Văn Lý hỏi cái này cái nọ: "Bảo bối, anh thấy chung quanh đây thay đổi rất nhiều! Nhiều đến nỗi qua một đêm anh không nhận ra nơi nào là nơi nào."

"Hả?" Văn Lý liếc anh một cái, thấy chỗ này so với ban ngày cũng giống thế thôi mà. Kẻ đãra ngoài năm năm không biết tìm đường trở về giờ cùng mình thảo luận quanh đây có thay đổi hay không. Nghĩ tới vấn đề này, cậu định hất tay của anh ra nhưng lại do dự một chút. Quên đi, cứ để cho anh ấy nắm tay mình, Văn Lý nghĩ thầm, bằng không một lát lại lạc đường nữa biết làm sao.

"Em nói xem, bọn họ vì sao đều chỉ vào hai chúng ta?" Trương Huy Nhiên nhìn người đi đường xung quanh một chút, tiến đến bên tai Văn Lý nhỏ giọng hỏi cậu.

"Có thể là do ngoại hình của anh giống diễn viên nào đó!" Văn Lý lén nhìn xung quanh, phát hiện quả nhiên có người quay qua chỉ trỏ bọn họ. Mơ hồ còn nghe hai nữ sinh trung học nhỏ giọng thảo luận, một người trong đó chỉ vào Trương Huy Nhiên nói: "Ai! Cậu nhìn kìa, anh trai kia hình như là diễn viên Trương Huy Nhiên đó, chỉ thiếu một cái kính mắt nữa thôi."

Cô gái kia sau khi nhìn thấy cũng nói: "Đúng thiệt, nhưng chắc chắn không phải, Huy Nhiên đại nhân đâu có ngốc ngốc như vậy."

"Ha ha." Văn Lý sau khi nghe xong không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn nam nhân mù mờ bên cạnh mình, ngố như vậy, sao anh có thể theo nghiệp diễn viên bốn năm được nhỉ, nhưng mà nhìn kỹ lại, người thật so với trên TV chênh lệch rất lớn, nhất là khí chất thay đổi, khó trách người đại diện của anh có thể để anh tùy tiện đi đây đi đó như vậy.

"Chuyện gì mà làm em vui đến thế?" Trương Huy Nhiên gãi đầu một cái, là bởi vì bốn năm không gặp anh sao? Anh luôn cảm thấy biểu tình của Văn Lý so với trước đây đã thay đổi rất nhiều. Nhưng như vậy tốt lắm, Văn Lý hoạt bát cũng rất đáng yêu.

"Anh qua đây." Văn Lý ngoắc ngoắc ngón tay gọi Trương Huy Nhiên, ý bảo anh hạ thấp đầu xuống.

"Hả?" Trương Huy Nhiên lập tức hạ thấp người xuống, mặt đối mặt với Văn Lý.

Văn Lý khẽ cười, lưu lại trên môi anh một câu: "Ngốc tử, còn không nhanh theo em đi, một lát em trễ giờ làm thì sao!"

"Được." Trương Huy Nhiên cười nắm tay Văn Lý, đuổi theo bước đi của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!