Chương 40: Tương kiến (Gặp lại)

"Anh hai, anh ngủ chưa?" Trương Huy Thanh gõ cửa phòng của Trương Huy Nhiên, nghe có tiếng trả lời từ bên trong phát ra cậu liền đẩy cửa vào.

Trương Huy Nhiên đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà, tháo kính mắt ra, giờ đây anh hoàn toàn không còn cái dáng vẻ ngôi sao nổi tiếng như ở trên TV nữa, ngược lại trông càng giống một anh hai nhà bên đẹp trai hơn:

"Anh đừng phiền muộn nữa mà, trước sau gì thì anh cũng sẽ tìm được chị dâu thôi."

"Anh không có buồn, anh chỉ là đang suy nghĩ, lâu như vậy, người đó vẫn còn chờ anh sao?" Thanh âm Trương Huy Nhiên hơi chút khàn khàn, gần đây anh luôn cảm thấy kiệt sức, thậm chí ngay cả khi đang đối diện với truyền thông, anh cũng khó có thể giữ được nụ cười trên khuôn mặt.

"Nhất định người đó sẽ chờ anh, anh hai của em tốt như thế, làm sao có ai bỏ anh cho được." Nhìn anh trai nhà mình đã mất hết hy vọng, Trương Huy Thanh rất đau lòng, nhưng lại không giúp gì được cho anh.

"Có thể người đó chưa bao giờ đi tìm anh."

Trương Huy Nhiên có chút nhụt chí. Năm ấy xảy ra tai nạn xe cộ nằm viện, mất đi ký ức, lúc xuất viện lại không cẩn thận lạc mất người nhà, ngay thời khắc định mệnh ấy anh gặp được cậu bé kia.

Cậu ấy không ngại anh hay quên, không ngại anh hay lạc đường, mỗi ngày đều rất cẩn thận chăm sóc anh, cho dù phải vừa đi học vừa đi làm thêm rất mệt mỏi cũng kiên trì về nhà nấu cơm cho anh ăn.

Trương Huy Nhiên rất hối hận, nếu như lúc đó người nhà không tìm được anh nhanh như vậy, hoặc anh đợi cậu ấy tan học về nhà rồi mới rời đi, thì có lẽ đã không giống như bây giờ phải tìm kiếm hình bóng cậu ấy trong biển người mênh mông.

Đã bốn năm trôi qua, anh vì cậu tự mình từ chối kế thừa sự nghiệp của bố mẹ, kiên trì quanh quẩn trong giới giải trí làm cái nghề mà mình coi thường nhất – Diễn viên. Anh chỉ hy vọng người kia sẽ có thể thấy được anh, quay lại tìm anh, rồi giống như trước đây nói với anh:

Đi thôi, em đưa anh về nhà.

"Anh, ba mẹ lúc trước nhất thời tính tình nóng nảy, đã nhiều năm như vậy, anh đừng giận hai người họ nữa, ba mẹ sống cũng chẳng thoải mái gì." Trương Huy Thanh không biết nên khuyên anh hai của mình như thế nào. Lúc ba mẹ biết được tin tức của anh hai, nhất quyết muốn lập tức đưa anh về nhà.

Vốn tưởng rằng anh trai và cậu bé kia chỉ là đùa giỡn qua đường, không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy, anh hai vẫn luôn kiên trì tìm kiếm hình bóng cậu ấy.

Lúc đầu ba mẹ cũng trở lại tìm cậu bé nọ, nhưng khi đến nơi thì ngôi nhà đã đổi chủ thành một cặp vợ chồng son, cậu bé kia cũng không biết đã chuyển đi nơi nào, sau đó căn nhà lại bị tháo dỡ, ngay cả chủ nhà họ cũng không thể tìm được chứ đừng nói tới thông tin của cậu bé kia.

Hết lần này tới khác Trương Huy Nhiên vì thế mà cãi nhau với ba mẹ, đã nhiều năm trôi qua, ngoại trừ lễ mừng năm mới thì anh hai chưa từng về nhà lần nào.

"Không nói tới chuyện này nữa, lúc nãy em mới mang theo cái gì về vậy?" Nhắc tới ba mẹ, Trương Huy Nhiên không muốn nói tiếp nữa.

Biết Trương Huy Nhiên cố ý dời đi trọng tâm câu chuyện, Trương Huy Thanh chỉ có thể phối hợp với anh nói sang việc khác:

"Là chè trái cây nấu với nước dừa, em có mua cho anh một phần đó, chúng ta cùng xuống dưới ăn ha?"

Ừ, được.

Dạ Mịch? Thấy dòng chữ bên ngoài bao đựng, Trương Huy Nhiên có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Trương Huy Thanh. Tiệm này anh hình như đã từng nghe qua.

Một quán cơm gia đình rất nổi tiếng nhưng chủ quán lại là người hết sức kỳ lạ, ba ngày thì hết hai ngày đóng cửa, ăn còn phải hẹn trước, quy tắc rất nhiều. Tuy nhiên tay nghề lại cực kỳ tốt, giữ chân được rất nhiều thực khách.

"Đúng vậy!

Là thư kí trưởng của em mở đó, em nói anh nghe, thư ký trưởng là một đại mỹ nhân, hơn nữa tính cách không tệ lại nấu ăn rất ngon.

Em nghe học trưởng nói anh ấy mở tiệm là vì chờ một người, hai người các anh một người tìm một người chờ cũng thật xứng đôi, hay là bữa nào cứ gặp mặt làm quen nhau một lần đi.Em đừng có mà nói nhảm!"

Trương Huy Nhiên chả thèm phản ứng nhóc, cầm muỗng nếm thử một muỗng, mùi vị quen thuộc khiến cả người Trương Huy Nhiên ngây dại. Chính là hương vị của cậu ấy.

Trương Huy Nhiên hồi tưởng lại mùa hè năm ấy, cậu bé đứng ở cái nhà bếp không lớn lắm, một tay cầm sách dạy nấu ăn, một tay cầm muỗng hỏi anh:

"Ngốc tử, anh nói xem nước dừa này phải nấu như thế nào mới có thể uống ngon đây?"

"Anh hai, anh không sao chứ!"

Trương Huy Thanh kinh ngạc nhìn anh trai của mình ngốc lăng ngồi trên ghế đờ người ra, nhìn chằm chằm cái chén giống như bị cái gì đó dọa sợ, cậu nhanh chóng lắc lắc anh:

"Anh, anh! Anh làm sao vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!