"Ha ha, em mà cũng có ngày đề phòng anh đến thế sao?" Lăng Tây Thành bật cười, đáng tiếc là ánh mắt người kia rất lạnh nhạt, một trăm phần trăm nghiêm túc, không có chút ý cười nào.
"Đề phòng chỗ nào chứ? Hiếm khi em nhìn thấy anh lộ vẻ nghiêm túc, nên bỗng dưng quên mất những lúc anh dịu dàng, ôn nhu thế nào thôi mà." Lê Tử Du nhanh chóng thu hồi sự thất thố vừa nãy của mình, ánh mắt nhìn Lăng Tây Thành cực kỳ thâm tình, y nghiêng đầu nhẹ tựa vào đầu giường dáng vẻ đặc biệt nhu thuận.
"Chỉ tiếc, tất cả đều đã là quá khứ, giống như chiếc mặt nạ đơn thuần thiện lương mà cậu mang lên vậy." Lăng Tây Thành không hề khách khí nói, bây giờ chân tình trong mắt Lê Tử Du bất luận là thật hay giả anh đều không lạ gì, ngược lại cảm thấy buồn nôn. Đã dám làm chuyện như vậy, cần gì phải ở trước mặt mình giả bộ thuần khiết.
"Kỳ thực, cũng chưa chắc là mặt nạ, đã là con người sẽ có rất nhiều diện mạo, giống như anh, trước đây không biết dùng thái độ thế này với em." Ánh mắt của Lê Tử Du có chút mê ly, như đang nhìn xuyên thấu qua ngực anh xem giờ phút này anh đang nghĩ cái gì.
"Tôi đến đây không phải để ôn chuyện cũ với cậu."
"Thế à?" Lê Tử Du rất thích vẻ quyết đoán như thế của Lăng Tây Thành, điều này khiến y nghĩ chinh phục người đàn ông này rất có cảm giác thành tựu, nhưng lúc này án binh bất động mới là lựa chọn tốt nhất. Lê Tử Du không biết rốt cuộc Lăng Tây Thành biết gì đó nhiều hay ít.
Lăng Tây Thành không để ý đến Lê Tử Du không nói được một lời, tự ý ngồi trên ghế thăm hỏi: "Lê Tử Du, chúng ta nói chuyện."
"Anh muốn nói chuyện gì?"
"Không quanh co lòng vòng, thời gian tôi và cậu quen biết cũng không ngắn, chắc cậu cũng biết phong cách làm việc của tôi, nếu tôi ngồi chỗ này hỏi cậu, tất nhiên là có chứng cứ."
"Hả?" Lê Tử Du không khỏi nghĩ đến video đã được post lên, chẳng lẽ không phải Lê Mặc mà là Lăng Tây Thành chuẩn bị?
"Phương pháp ghi hình là tôi phân phó người đăng lên." Nhìn ra nghi hoặc của Lê Tử Du, Lăng Tây Thành thản nhiên nói.
"Hóa ra anh vẫn luôn đề phòng em, em còn tưởng anh đối với em là thật…" Lê Tử Du hơi cúi đầu, thanh âm có vẻ xuống cực kỳ thấp, nhưng suy nghĩ lại chuyển động cực nhanh.
"Không cần ở trước mặt tôi làm bộ thương cảm, tôi biết cậu là hạng người gì, việc gì phải làm mệt mình như vậy? Cậu vất vả quá, tôi nhìn cũng chán."
"Nhưng trước đây anh cũng nói như vậy, lúc đó không phải anh thích vì bộ dáng đơn thuần của em mà si tình sao?" Lê Tử Du mỉm cười nhìn anh, mắt mèo thật to, nhãn thần cực kỳ trong suốt.
"Đáng tiếc, đều là giả." Giọng của Lăng Tây Thành rất không kiên nhẫn, Lê Tử Du nhất định phải quanh co vòng vèo như vậy mới có thể nói chuyện sao: "Thu hồi bộ dáng của cậu đi, chúng ta nói chuyện chính." Lăng Tây Thành lôi từ túi công văn ra một tập văn kiện ném tới giường Lê Tử Du: "Mở ra xem đi."
Lê Tử Du tự động lấy qua, lật ra nhìn thoáng qua càng lúc càng hoảng sợ. Bên trong chính là tài khoản ngân hàng dùng để mua chuộc người ở Thần Thời đã được ghi lại, còn có lời khai của tài xế đưa đón hằng ngày của Lăng Tây Thành mà mình mua chuộc được, cuối cùng là đơn thuốc của Lê cha, rồi những người có liên hệ với mình, nghe lời mình nói xấu Lê Mặc cũng được ghi âm lại, Lê Tử Du hoảng hốt: "Anh điều tra em?"
"Đúng, cho nên Lê Tử Du, cậu không cần phải làm ra bộ dạng người bị hại ở trước mặt tôi, giả dối lắm." Lăng Tây Thành quan sát Lê Tử Du trên dưới một vòng: "Để tôi nói thẳng. Chưa nói đến chuyện cậu hối lộ cấp trên của Thần Thời, tự ý kê đơn thuốc cho Lê thúc, hãm hại Lê Mặc bị phỉ báng, chỉ bằng hai chuyện này cậu đã chạy không khỏi rồi. Cậu nghe hiểu ý của tôi chứ?"
"Anh muốn làm gì?" Lê Tử Du nhìn Lăng Tây Thành, ánh mắt hiện lên vài phần e ngại.
"Rất đơn giản, giao ra người sau lưng cậu."
"Sau lưng tôi không có…"
"A, Lê Tử Du cậu nghĩ rằng tôi là đứa trẻ lên ba sao? Không tính tới thủ đoạn đùa giỡn nhỏ bé này của cậu, dựa vào chuyện cậu hối lộ cấp trên của Thần Thời không chỉ là 7000 vạn. Lê thúc đối đãi cậu không tệ, nhưng tôi không cảm thấy ông ấy sẽ cho cậu nhiều tiền như vậy."
"…" Lê Tử Du không nói tiếp, có lẽ y không biết phải giải thích thế nào.
Lăng Tây Thành nhìn Lê Tử Du trầm mặc không nói, cau mày đứng lên: "Còn những phóng viên kia, tôi không cho là cậu có năng lực phát động cho phóng viên tiến vào B thị. Chắc chắn sau lưng cậu có người trợ giúp. Nói đến như vậy, cậu còn muốn giấu diếm tới đâu nữa?"
"Anh nói cái gì, em nghe không rõ." Tay của Lê Tử Du nắm chặt chăn, đúng là sau lưng y có người nhưng y không thể nói ra được, đó là người cuối cùng y có thể nhờ vả. Nếu như y muốn báo thù Lê gia, nhất định phải có người kia hỗ trợ, cho nên vô luận thế nào mình cũng không thể nói ra.
"Thế nào? Không muốn nói sao?" Giọng của Lăng Tây Thành tràn đầy cường thế, thanh âm rất nhẹ, nhưng gây áp lực rất lớn cho tinh thần Lê Tử Du.
"Lăng Tây Thành anh đừng ép em." Sắc mặt của Lê Tử Du trắng bệch, nhãn thần bộc phát lộ vẻ âm ngoan.
"Tôi đâu ép cậu, hiện tại phòng bệnh này chỉ có hai chúng ta, làm sao tôi dám đối với cậu như vậy? Nếu như vạn nhất cậu có chuyện gì, chẳng phải ngày mai đầu đề của báo chí sẽ là "Chủ tịch Thần Thời có ý định mưu sát" sao!" Lăng Tây Thành châm chọc nói: "Đừng nghĩ tôi đang nói đùa, muốn Lăng Tây Thành này muốn đối phó với một đứa con riêng không có danh phận, nhất định phải có chứng cứ tôi mới xử lý cậu được!
Cậu dám đánh cược chỗ dựa vững chắc xem người đó có thể bảo vệ cậu hay không không nhỉ!"
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Lúc này Lê Tử Du mới thực sự cảm thấy sợ, Lăng Tây Thành thật sự muốn đối phó y. Ở một thời điểm vô danh nào đó Lăng Tây Thành đã đem sự sống của y nắm trọn trong tay. Đối mặt với Lăng Tây Thành mang áp lực cực lớn, cuối cùng Lê Tử Du chịu đựng không được nói rằng: "Đúng! Chính tôi đã hãm hại Lê Mặc, ác ý sửa lại đơn thuốc, nhưng vậy cũng đáng đời bọn họ!"
"Tôi nhớ kỹ Lê thúc nuôi dưỡng cậu không tệ." Tay của Lăng Tây Thành đặt trong túi hơi giật mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!