Ở bệnh viện bên này, tình trạng của Mạc Tử Uyên cũng không được tốt lắm, anh tuy là đang ngồi làm việc trên ghế salon nhưng tinh thần có phần mệt mỏi rã rời.
Hôm qua, anh cùng Lê Huyền bị lăn qua lăn lại cả ngày, lại phải xử lý một mớ chuyện ồn ào, anh đã quá lao tâm lao lực rồi, lại thêm hôm qua sau khi về nhà anh mãi cân nhắc việc xảy ra giữa Lê Tử Du và Lê Mặc nên không có thời gian nghỉ ngơi tốt.
Mạc Tử Uyên đang suy xét xem mình có nên trốn việc về nhà thư giãn một ngày hay không, Lăng Tây Thành đã quay trở về, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng có cậu ta chống đỡ rồi.
Vào lúc Mạc Tử Uyên đang do dự, thì cậu nhận được điện thoại từ y tá trưởng, cô thông báo tình trạng của cậu bé anh đưa tới ngày hôm qua có vẻ không được ổn lắm. Mạc Tử Uyên bất đắc dĩ cúp điện thoại, dự định đi xem qua tình hình của Lê Tử Du.
Y tá trưởng nói vết thương của y không nghiêm trọng cho lắm, thế nhưng y vẫn luôn tỏ vẻ bị kinh hoảng quá độ, căn bản là chưa từng an dưỡng tốt. Vì trách nhiệm của y tá nên cô không thể mặc kệ y, đành phải gọi điện đến xin ý kiến giải quyết của Mạc Tử Uyên, xem có cần phải dùng đến thuốc an thần không.
Mạc Tử Uyên chăm chú nhìn vào cơ thể không chịu thả lỏng của cậu bé, đôi mắt vô cùng tĩnh mịch. Trong nháy mắt Mạc Tử Uyên nhìn thấy Lê Tử Du, lòng của cậu bỗng nhói đau. Ngày anh cầm tờ báo đó trên tay cũng là ngày anh cắt đứt mọi quan hệ với Lê Tử Du.
Anh vốn cho rằng đoạn tình cảm ngắn ngủi kia chỉ là một áng mây trôi ngang qua cuộc đời mình, rất rồi nhanh sẽ biến mất. Thế nhưng bây giờ anh mới biết, người trước mắt này vẫn như cũ ảnh hưởng đến mình.
Mạc Tử Uyên không rõ, rốt cuộc Lê Tử Du đã hạ độc gì trên người mình, hay mình là một thằng hèn, muốn nối lại tình xưa mà cứ cho rằng đó là cứu chuộc.
Lăng Tây Thành thì ngược lại, Mạc Tử Uyên không thể không bội phục anh trong chuyện quyết tâm đoạn tuyệt. Ban đầu Lăng Tây Thành cũng yêu Lê Tử Du đến khắc cốt ghi tâm, thiếu chút nữa anh đã trở mặt với gia đình, đến cả bạn thân cũng không cần. Nhưng bây giờ muốn cắt đứt là cắt đứt ngay.
Hôm qua anh cũng thấy, anh nhìn ra toàn bộ tâm của Lăng Tây Thành đều đặt trên người Lê Mặc, đối với Lê Tử Du không có chút luyến tiếc nào cả. Anh đã từng tin tưởng ái tình Lăng Tây Thành dành cho Lê Tử Du là chân thật, cho nên càng thêm bội phục bạn mình khi đã quyết định buông tay thì cực kỳ dứt khoát.
Mình thì ngược lại, biết rõ sự thật mà vẫn tự lừa mình dối người, muốn dựa vào thời gian để an ủi vết thương trong lòng.
Có lẽ ái tình là một loại vật thuần túy không được phép có một thứ trộn lẫn. Kể từ khi biết Lê Tử Du tận lực giấu diếm, Mạc Tử Uyên cũng lưu ý đến những mờ ám của y, tưởng rằng y vẫn còn chút thật tâm.
Cũng giống như bây giờ, anh nhìn bộ dạng yếu ớt của Lê Tử Du, tuy rằng ngực còn có chút yêu thương vương vấn không dứt được, nhưng lý trí vẫn tự nhắc nhở không nên chịu thua.
Lê Tử Du ngụy trang rất tốt, y rất gan dạ khi diễn cảnh bị người hại, hèn thật, biểu hiện muốn được bảo vệ vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng y lại quên mất một việc căn bản nhất, những người đã từng bị kích thích bởi các nhân tố bên ngoài thường rất mẫn cảm với cuộc sống xung quanh mình, nhất là khi đã sống cô đơn trong thời gian dài, thì chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng làm người đó trở nên cực kì cảnh giác.
Mình đã tiến đến nửa ngày, nhưng Lê Tử Du lại không có bất kì phản ứng nào, giống như chìm đắm trong thế giới của mình đến nỗi người ngoài đến cũng không phát hiện, loại hiện tượng này không phù hợp với lẽ thường chút nào.
Mạc Tử Uyên nghĩ thầm, Lê Tử Du cố ý làm như vậy là để cho mình nhìn? Có khả năng muốn Lăng Tây Thành tới thăm y lắm chứ? Mạc Tử Uyên không nói chuyện, chỉ tiến lên kéo chăn cho y, khóe miệng lại cong lên thành một hình cung giống như châm chọc.
"Tử Uyên ca ca, là anh sao?"
Thanh âm của Lê Tử Du rất yếu ớt, tay không bị thương vô lực kéo Mạc Tử Uyên không muốn buông ra.
"Ừ, y tá trưởng nói cậu bất ổn nên tôi xuống xem." Tâm tình của Mạc Tử Uyên rất phức tạp, anh do dự một lúc, không rút tay về được.
"Cám ơn anh đã quan tâm em."
Lê Tử Du mở mắt ra nhìn anh, một lát cúi đầu chậm rãi nói:
"Xin lỗi anh, trước đây em đã làm tổn thương đến anh."
Ừ. Mạc Tử Uyên đáp rồi không nói gì nữa, đối với anh mà nói, lời xin lỗi của Lê Tử Du có hay không cũng được. Thương tổn đã tạo thành, đơn giản áy náy cho dù là thật hay giả đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Tử Uyên ca, anh còn giận em đúng không?"
Tựu hồ cảm nhận được sự lãnh đạm của Mạc Tử Uyên, Lê Tử Du cật lực dùng tay phải vốn không bị thương khởi động thân thể, giống như không làm được, bị ngã trở lại, đụng phải băng gạc bên tay trái Ngô.
Lê Tử Du cắn môi dưới khó chịu rên lên.
"Bị thương phải nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì sau này hãy nói." Mạc Tử Uyên không biết dùng thái độ gì để đối mặt với Lê Tử Du.
Cho dù y có làm bộ mặt đó mình cũng không cùng y tiếp xúc, nhất là khi biết âm mưu của y đối Lê gia lại càng phải phòng bị, thế nhưng khi chống lại ánh mắt như nai con đơn thuần của y, Mạc Tử Uyên biết tâm mình dao động.
Lê Tử Du nhìn thấu được sự trốn tránh của anh, thân thủ kéo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!