Chương 26: Tranh chấp

Khi Lê Mặc đến Thần Thời cùng Văn Lý thì thời gian cũng không còn sớm, điều làm cả hai thấy ngoài ý muốn là trước cửa công ty yên tĩnh khác thường, không một chút dấu hiệu cho thấy đám phóng viên đã từng có mặt ở đây.

"Tình hình lúc này là sao thế? Chẳng lẽ phòng quan hệ xã hội đã tự mình giải quyết rồi sao?" Văn Lý ngạc nhiên hỏi Lê Mặc.

Lê Mặc lắc đầu thể hiện mình cũng không quá rõ ràng việc này, trực tiếp đi tới thanh máy dành riêng cho chủ tịch, nhập vào mật mã.

Một khi chưa đặt chân vào phòng làm việc của mình, thì Lê Mặc chưa thật sự vững bụng (kiên định, an tâm, ổn định, vì đổi những từ khác thì không đủ ý nên mình phải dùng từ này). Cửa thang máy vừa mở ra, Lê Mặc cùng Văn Lý ngay lập tức liền nghe thấy tiếng Trương Huy Thanh cãi nhau với ai đó.

Lúc sáng sớm Lăng Tây Thành đã điện thoại cho Trương Huy Thanh, từ sau đó, cậu nhóc vẫn luôn ôm cứng máy vi tính canh giữ trong phòng làm việc của Lê Mặc. Tuy rằng nhóc không rõ vì sao chủ tịch lại cố ý dặn dò như thế, nhưng mà nhóc nghĩ phán đoán của Lăng Tây Thành chắc chắn sẽ không sai.

Quả nhiên khi Trương Huy Thanh vừa mới ngồi được một lúc, thì nhìn thấy một người lao công tay cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa phòng làm việc của Lê Mặc: Xin chờ một chút!

Trương Huy Thanh nhanh chóng đi đến ngăn cản người này lại:

"Lăng chủ tịch đã ra chỉ thị, ngày hôm nay ai cũng không được tiến vào phòng của Lê tổ trưởng, nếu muốn thì đợi lát nữa Lê tổ trưởng tới rồi anh hẳn quay lại dọn!"

"Tôi chưa hề nhận được thông báo là hôm nay không cần dọn dẹp phòng này, cậu xác định là do Lăng chủ tịch chỉ thị sao?"

Thanh âm của người lao công này rất trầm, bị Trương Huy Thanh gọi lại cũng không ngẩng mặt lên nhìn nhóc.

"Đương nhiên, chủ tịch đã gọi điện thoại qua dặn dò tôi chuyện này." Vì để tránh việc bị nghi ngờ, Trương Huy Thanh lấy điện thoại ra, đem đoạn nói chuyện được ghi âm lại cho anh ta nghe.

"Tôi làm sao biết cậu không lừa tôi? Mau tránh ra, không nên quấy rầy tôi làm việc."

Trương Huy Thanh cảm thấy có điều gì đó bất thường, người này tuy mặc trang phục của lao công, nhưng hình như là một nam nhân, nhóc nhớ lao công của tầng thượng là một bác gái hơn năm mươi tuổi mà:

"Bình thường anh cũng làm ở đây sao? Sao tôi lại không nhớ mặt anh nhỉ?"

Nghe Trương Huy Thanh nói, ánh mắt người kia hơi lóe lên một chút, anh ta không kịp mở miệng biện giải đã nghe thấy thanh âm của một người khác truyền đến từ phía thang máy:

"Hai người đang làm gì vậy? Sao lại đứng ở cửa?"

Trương Huy Thanh quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lê Tử Du. Sao y lại tới đây? Trương Huy Thanh nghi hoặc nhìn y, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào chủ tịch bảo mình thủ ở chỗ này chính là vì không để cho Lê Tử Du đi vào?

Trương Huy Thanh cẩn thận đứng chắn ở trước cửa phòng Lê Mặc, không nói gì.

"Lê trợ lý, cậu tới thật đúng lúc, người kia nói sao cũng không để cho tôi dọn dẹp phòng làm việc này, chẳng hiểu cậu ta đang làm cái gì nữa." Lao công nọ khi thấy Lê Tử Du, thoáng cái lá gan lại lớn hơn, sự hoảng loạn vừa rồi dường như đã biến mất.

Trương Huy Thanh nhíu nhíu mày:

"Chủ tịch đã ra lệnh không ai được vào, các người muốn ý kiến gì thì gọi điện hỏi chủ tịch!" Nhóc càng lúc càng cảm thấy người lao công này có vấn đề.

Tầng này không có lao công nào là nam, người kia từ đâu tới, muốn vào phòng của học trưởng làm cái gì đây?

"Tôi đâu có nghe Tây Thành ca ca nói qua tầng này không cho phép cấp dưới đến làm việc đâu?" Lê Tử Du cười như không cười nhìn Trương Huy Thanh, trong giọng nói mang theo vài phần giễu cợt.

"Cậu không làm việc ở tầng này, chủ tịch tại sao phải báo cho cậu?" Trương Huy Thanh cũng chả thèm khách khí với y nữa. Từ ngày Lê Tử Du ở trước mặt nhóc nói xấu Lê Mặc, Trương Huy Thanh liền đặc biệt chán ghét y.

"Mày dám nói cái giọng đó với tao hả? Mày bất quá cũng chỉ là con chó Lê Mặc nuôi mà thôi. Tránh ra! Tao muốn đi vào!"

Cậu! Trương Huy Thanh bị giọng trịch thượng của Lê Tử Du làm cho giận dữ, vừa phục hồi tinh thần thì ngay lập tức lại nghe thấy thanh âm của Văn Lý truyền đến từ hành lang:

"Tôi cho rằng trợ lý Trương là một người cư xử đúng mực, không ai hơn được cậu ấy cả."

Tâm Trương Huy Thanh rốt cuộc cũng thả lỏng, chờ Văn Lý và Lê Mặc đến gần nhóc liền báo cáo tình hình: "Anh Văn, học trưởng, sáng nay chủ tịch gọi điện qua bảo em thủ ở nơi này không cho bất cứ ai ngoài hai anh đi vào, còn nói bài post chủ tịch đã cho người đi điều tra, trễ nhất là chiều hom nay ngài ấy sẽ trở về.

Ngài ấy nhờ em chuyển lời đến học trưởng là chúc anh ăn trưa ngon miệng, đừng lo lắng, ngài ấy sẽ sớm giải quyết xong mọi chuyện!Ừ, tôi đã biết, cậu làm rất tốt.

"Lê Mặc an ủi vỗ vỗ đầu Trương Huy Thanh, quay đầu lại chất vấn người lao công kia:"Tôi thấy cậu rất lạ mặt, cậu vào Thần Thời khi nào thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!